Về phần Trương Lộc và Nghiêm Tú Ảnh thì đã sớm tách ra với bọn hắn rồi. Các nàng đi chơi một ít trò tương đối kích thích, những trò kia có yêu cầu đối với tuổi của trẻ nhỏ.
Huyên Huyên thấy Đào Tử và Uyển Uyển theo lại đây, lập tức giãy giụa muốn đi xuống từ trên người Lưu Vãn Chiếu.
Thực ra đối với trẻ nhỏ mà nói, chơi là một chuyện rất vui vẻ, thế nhưng chơi đùa cùng với bạn tốt lại là một chuyện càng vui vẻ hơn.
Đám người bọn họ đến xem biểu diễn cá heo, đến xem cá mập lớn, ngoài ra còn có mấy trò chơi nhỏ, thời gian một buổi sáng cứ như vậy mà trôi qua.
Tuy rằng mấy đứa nhóc đều cảm thấy chưa có tận hứng, thế nhưng bụng đã đói đến mức kêu ục ục rồi.
Cho nên buổi trưa Trương Lộc lại mời bọn họ đi ăn buffet.
Quán ăn rất xa hoa, giá cả hẳn là không rẻ, cộng với vé vào cửa ngày hôm nay, hẳn là đã khiến Trương Lộc tiêu tốn không ít.
Sau khi ăn cơm xong, đoàn người lại đi dạo thủy cung.
Thủy cung nơi này là thủy cung có quy mô lớn thứ hai của Đại Hạ, cũng là thủy cung thiên nhiên lộ thiên lớn nhất toàn thế giới lớn nhất.
Nơi này có 30 chỗ triển lãm, 86000 sinh vật biển.
Có một số chỗ triển lãm còn cho phép chạm vào và chơi đùa cùng nhau.
Dù cho bọn họ cưỡi ngựa xem hoa quan sát từng cái thì cũng tốn một buổi chiều.
"Chờ sau này em phát tài rồi, em sẽ để cho các người trực tiếp ở nơi này." Trên đường trở về, Trương Lộc nói.
"Có đúng không? Giá cả khách sạn nơi này hình như rất cao thì phải?" Lưu Vãn Chiếu hỏi.
"Đương nhiên rồi, nhưng mà em không tiêu phí nổi. Ở khách sạn nơi này, mọi người được miễn phí vé vào công viên nước và thủy cung, phòng ăn cũng là miễn phí, mặt khác vách tường gian phòng chính là tường kính thủy cung, nằm ở trên giường liền có thể nhìn thấy các loại sinh vật biển..."
"Oa."
Ba đứa nhóc nghe vậy, lập tức phát ra một tiếng thốt lên đầy kinh ngạc.
Mắt to sáng lấp lánh, các nàng rất muốn ở phòng như vậy nha.
"Em cũng muốn ở, thế nhưng chị tiểu Lộc nghèo, chị tiểu Lộc không có tiền." Trương Lộc nghe vậy thì mở tay ra rồi nói.
"Em có, em có thật nhiều tiền..." Đào Tử nghe vậy lập tức nói.
"Ồ, con không phải nói, giữ tiền lại cho ba ba cưới vợ sao?" Hà Tứ Hải đang lái xe phía trước nghe vậy thì cười đùa nàng.
Bởi vì chơi một ngày, Trương Lộc thực sự là quá mệt mỏi rồi, cho nên Hà Tứ Hải chủ động lái xe.
"Một người vợ là được rồi, vợ nhiều thì ăn nhiều, tiêu tiền nhiều, sẽ biến ba trở thành người nghèo rớt mồng tơi." Đào Tử chăm chú nói.
Hà Tứ Hải:...
"Phốc "
Người trong xe đều cười lớn, ngay cả Uyển Uyển và Huyên Huyên cũng bởi vì mọi người đều cười cho nên cũng cười theo.
Chỉ có Đào Tử là một mặt mờ mịt, không hiểu nổi mọi người đang cười cái gì, bởi vì nàng cảm thấy mình nói không có sai nha.
"Nhưng mà, tiểu Lộc, ngày hôm nay thực sự đã khiến em phải tiêu pha rồi." Lưu Vãn Chiếu bỗng nhiên nói.
"Không có gì, chị Vãn Vãn, chị không cần khách sáo như thế." Trương Lộc nói.
"Hi hi..."
"Chị thấy vé vào cửa và bữa trưa hôm nay đều không hề rẻ, em hiện tại còn đang đi học, nào có nhiều tiền như vậy. Em cho chị số tài khoản đi, ngày hôm nay coi như chị mời." Lưu Vãn Chiếu nói.
"Để em trả cho, tiền tiêu vặt của em vẫn tương đối nhiều." Nghiêm Tú Ảnh ở bên cạnh cũng nói.
Gia đình nàng khá là giàu có, chú Nghiêm chỉ có một đứa con gái là nàng, căn bản là không khống chế kinh tế của nàng, nói không chừng trong nhiều người như vậy thì nàng là người có tiền nhất.
"Được rồi, thật sự không có chuyện gì, bởi vì đều là mẹ em cho tiền, khà khà..." Trương Lộc đắc ý nói.
Một đường cười cười nói nói, Hà Tứ Hải trực tiếp lái xe đến tiểu khu của Trương Lộc.
Lúc sắp tới cửa tiểu khu, Hà Tứ Hải bỗng nhiên lại gặp được chàng trai chơi bóng rổ vào tối hôm qua.
Hắn ôm bóng rổ, nhìn thẳng phía trước, một mặt mờ mịt, cũng không biết là đang suy nghĩ gì.
Hà Tứ Hải để ý đến con số trên áo của hắn ——24.
Quả nhiên Trương Lộc đoán đúng rồi, cậu nhóc này chính là bạn thân của nàng - Khương Quốc Bân.
Hà Tứ Hải mở cửa sổ ra, ấn còi.
Quy tắc giữa người và quỷ thực sự là kỳ quái.
Hà Tứ Hải vẫn có một loại cảm giác không quá công bằng.
Tất cả quỷ đều có thể nhìn thấy người ở nhân gian, nghe được các loại âm thanh của dân gian.
Vì sao mọi người lại không thể nhìn thấy quỷ, không nghe được tiếng của quỷ đây.
Cho nên Hà Tứ Hải nhấn còi một cái, Khương Quốc Bân vốn đang đứng ngây ngẩn bỗng lập tức quay đầu lại.
Nhưng lúc nhìn thấy Hà Tứ Hải, hắn không khỏi ngây người, trên mặt rất nhanh đã lộ ra vẻ vui mừng.
Lại nhìn tới Trương Lộc ngồi phía sau xe, hắn có vẻ càng thêm hưng phấn.
Hắn đưa tay theo bản năng muốn vẫy chào với Trương Lộc, nhưng mà mới vừa giơ lên mới nhớ tới Trương Lộc không nhìn thấy hắn, lại ảm đạm để xuống.
"Làm sao thế?" Lưu Vãn Chiếu ngồi bên cạnh ghế tài xế thấy vậy thì tò mò hỏi.
"Gặp phải bạn của Trương Lộc." Hà Tứ Hải cười giải thích.
Sau đó cũng không giảm tốc độ, mà là trực tiếp lái vào cửa tiểu khu.
"Ồ? Bạn của chị?" Trương Lộc nghe vậy thì quay đầu lại nhìn về phía ven đường, nhưng mà trên đường trống rỗng, nào có người nào.
"Lừa..."
Nàng vừa muốn nói lừa người, sau đó mới phản ứng lại.
"Là Tiểu Bân sao?" Nàng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
"Ừm." Hà Tứ Hải thuận miệng trả lời một câu.
"Tiểu Chu..." Trong giọng nói của Trương Lộc tràn đầy cầu xin.
"Được rồi, chị không cần phải để ý đến chuyện còn lại." Hà Tứ Hải liếc mắt nhìn kính chiếu hậu rồi nói.
Nhân viên trông coi cửa tiểu khu đại khái là có biết biển số xe này, liếc mắt nhìn vào trong xe, nhìn thấy Trương Lộc, cũng không hỏi gì mà trực tiếp cho đi.
"Tiểu Chu, cảm ơn." Trương Lộc cảm kích nói.
Lưu Vãn Chiếu bên cạnh và Nghiêm Tú Ảnh nghe vậy cũng có chút bừng tỉnh.
Tiểu khu của Trương Lộc thuộc về tiểu khu cũ, không có hầm để xe gì cả, xe thường được đỗ ở chỗ vắng người ven đường.
Nhưng mà bởi vì là tiểu khu quân đội, tuy rằng phương tiện hơi cũ một tí, thế nhưng bất luận là vệ sinh, xanh hoá hay độ chỉnh tề đều vô cùng tốt.
Hà Tứ Hải dừng xe ở ven đường, Khương Quốc Bân đã theo tới rồi. Hắn đang thấp thỏm đứng ở ven đường, tò mò nhìn Hà Tứ Hải, nhìn Trương Lộc nói chuyện với Hà Tứ Hải.
"Tiểu Lộc, chị muốn gặp hắn không?" Hà Tứ Hải nói với Trương Lộc đang cầm đồ trên xe xuống.
Trương Lộc nghe vậy thì dừng một chút, sau đó quay đầu lại nhìn về phía Hà Tứ Hải.
------
Dịch: MBMH Translate