Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 876 - Chương 876: Công Viên Nước (2)

Chương 876: Công Viên Nước (2) Chương 876: Công Viên Nước (2)

Còn Nghiêm Tú Ảnh bên cạnh, tuy rằng cũng là áo tắm màu đen, nhưng lại là phong cách INS, lụa mỏng nhẹ thấu, tiên khí phiêu phiêu, nhìn có vẻ thành thục hơn một chút.

Trong ba người, Lưu Vãn Chiếu lại là người ăn mặc bảo thủ nhất, nhìn qua khá giống là quần áo thể thao, màu sắc là màu xanh lam, thế nhưng vai và quần có in chút hình hoa.

Về phần Uyển Uyển và Huyên Huyên, áo tắm của hai nhóc này là kỳ lạ nhất.

Cũng là đồ liền thân, đều là màu hồng nhạt.

Thế nhưng phía bên trái áo tắm của Huyên Huyên có một cái Kiếm Long đáng yêu, ngoài ra phần xương trên lưng Kiếm Long được may bằng vải thành hình tam giác, nhìn càng có cảm giác lập thể.

Mà áo tắm của Uyển Uyển lại có hình cá mập, cổ áo giống như là cá mập lớn đang hé miệng, trên lưng còn có một chiếc vây cá mập lập thể.

Mặc lên người nhìn qua như là đang đứng ở trong miệng cá mập.

Nói chung là vừa buồn cười vừa đáng yêu.

"Đi thôi, đừng đứng ở chỗ này nữa, chúng ta vào đi thôi." Lưu Vãn Chiếu kéo cánh tay Hà Tứ Hải rồi nói với mọi người.

Trương Lộc nghe vậy thì đi đầu chạy về phía trước, ba đứa nhóc vội vàng đuổi theo chị tiểu Lộc.

Nghiêm Tú Ảnh cũng đi theo sau lưng các nàng.

Hà Tứ Hải và Lưu Vãn Chiếu đi ở cuối cùng.

Nhưng mà ánh mắt Hà Tứ Hải không khỏi lướt qua bóng lưng bóng loáng lộ ra ngoài của Nghiêm Tú Ảnh.

Hắn lập tức cảm giác trên cánh tay bị bấm nhẹ một cái.

"Có phải là rất đẹp mắt hay không." Lưu Vãn Chiếu gắt giọng.

"Không phải, anh chính là đang nghĩ, em mặc bộ áo tắm này có phải là có chút người lớn hay không."

"Em còn không biết đàn ông các người sao? Các người thích nhìn vợ của người khác nhưng lại không thích vợ của mình bị người khác nhìn." Lưu Vãn Chiếu lườm hắn một cái rồi nói.

Lời này thật sự có đạo lý, Hà Tứ Hải không thể phản bác.

"Không cần sợ, chị nắm tay của em." Lưu Vãn Chiếu nắm tay nhỏ của Huyên Huyên, không ngừng mà an ủi.

Lúc này các nàng đang đứng ở khu vui chơi, nơi này thiết kế một công viên nước cho trẻ em.

Tương đương với xây dựng khu vui chơi ở trên bể bơi, chỉ có điều nước rất cạn.

Uyển Uyển và Đào Tử đã sớm nhảy vào trong nước nô đùa, nhưng mà Huyên Huyên lại đứng ở bên cạnh bể, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lại tràn đầy hoảng sợ và sợ sệt.

Nàng duỗi chân nhỏ ra thăm dò, rồi rất nhanh đã rụt trở lại.

"Không được thì không xuống nữa, em dẫn nàng đi chơi những trò chơi khác." Hà Tứ Hải ở bên cạnh nói.

Nhưng mà Huyên Huyên nhìn Đào Tử và Uyển Uyển chơi đùa ở trong nước lại không muốn rời đi.

"Trước hết cứ để cho nàng thử xem đi, em tin tưởng Huyên Huyên là tốt nhất, không quản có thành công hay không, chị đều tin tưởng em, em chính là tốt nhất."

Lời cuối cùng của Lưu Vãn Chiếu là nói với Huyên Huyên.

Đại khái là được Lưu Vãn Chiếu cổ vũ, Huyên Huyên cuối cùng cũng bước một bàn chân nhỏ ra ngoài, sau đó đặt xuống dưới nước.

Nhưng mà bàn tay nàng nắm lấy Lưu Vãn Chiếu lại trắng bệch, nhìn thôi liền biết nàng có bao nhiêu căng thẳng và sợ sệt.

"Không có chuyện gì, không có chuyện gì, chị ở ngay đây, chị ở ngay đây..." Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh không ngừng mà an ủi.

Huyên Huyên sợ nước như vậy...

Nàng nghĩ đến thời gian năm đó, trong lòng lại là một trận đau đớn, năm đó không biết nàng đã bất lực cỡ nào, thống khổ và sợ sệt như nào.

Nghĩ tới đây, Lưu Vãn Chiếu trực tiếp đưa tay ra ôm nàng lên.

"Quên đi, Huyên Huyên, chị dẫn em đi chơi những chỗ khác." Lưu Vãn Chiếu nói.

Bị Lưu Vãn Chiếu ôm vào trong ngực, Huyên Huyên cúi đầu liếc mắt nhìn bể nước dưới thân. Nàng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt cũng lộ ra nụ cười.

Lưu Vãn Chiếu đưa tay sửa lại áo tắm bên trong m Dương Y giúp nàng một chút, để nó thoải mái hơn một ít, thực ra thì hoàn toàn không cần thiết.

m Dương Y tuy có thể dùng từ mỏng như cánh ve để hình dung, thực ra còn mỏng hơn cánh ve không biết bao nhiêu lần, mặc lên người, không có cảm giác chút nào.

Bởi vì là phong cách tay áo lớn rộng rãi cho nên trải qua vô số lần gấp, có thể nhét nó vào bên trong áo tắm, cho dù như vậy thì bọn nhóc vẫn không cảm thấy thích chút nào.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà chuyện thay quần áo vừa nãy bị trì hoãn.

Hơn nữa, m Dương Y này còn có một mặt thần diệu khác, đó chính là nước lửa bất xâm.

Uyển Uyển chơi ở trong nước nửa ngày, tuy rằng trên cánh tay và tóc tràn đầy vệt nước, thế nhưng áo tắm của nàng lại khô thoáng không hề có một chút ẩm ướt.

Chỉ có Hà Tứ Hải chú ý tới, rất ít người chú ý tới chi tiết nhỏ này, phỏng chừng ngay cả bản thân Uyển Uyển cũng không có chú ý đến, bởi vì nàng chơi vô cùng vui vẻ.

Tuy rằng nước trong bể chỉ tới cẳng chân nàng, nhưng nàng và Đào Tử vẫn dùng hết sức để bay nhảy.

Nhìn thấy Huyên Huyên được Lưu Vãn Chiếu ôm vào bờ nhưng ánh mắt lại lưu luyến không rời, Hà Tứ Hải nói với hai đứa nhóc đang bay nhảy: "Chúng ta đi những chỗ khác chơi đi?"

Đào Tử và Huyên Huyên: →_→

Các nàng đang chơi vô cùng vui vẻ, nói như thế đúng là mất hứng.

"Anh nói với các em, phía trước có biểu diễn cá heo, hơn nữa còn có thể sờ nó, chụp ảnh cùng nó nha." Hà Tứ Hải lại nói.

Hai đứa nhóc nghe vậy, lập tức rầm một tiếng rồi đứng lên từ trong nước.

"Chúng ta đi thôi."

Hai đứa nhóc lập tức quả quyết nói.

Sau đó không cần Hà Tứ Hải nói, trực tiếp chạy lên trên bờ.

Hà Tứ Hải có chút buồn cười mà lắc lắc đầu, sau đó đi theo.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment