Hà Tứ Hải rất đơn giản, cởi quần áo, mặc quần bơi vào là xong.
Sau đó ra khỏi phòng thay quần áo, chờ đợi mấy người Lưu Vãn Chiếu đi ra.
Phụ nữ thì khá là phiền toái, không chỉ phải thay áo tắm, mà còn muốn bôi kem chống nắng.
Hà Tứ Hải chờ ở bên ngoài gần nửa giờ, khiến cho du khách lui tới chú ý, đồng thời thỉnh thoảng còn có mấy cô gái đến gần.
Chủ yếu là dáng người của Hà Tứ Hải thật sự là quá tốt, cơ bụng hoàn mỹ, đường nét nhân ngư duyên dáng, cơ hồ điệp...
Không cần vận sức đều có thể thấy rõ ràng, hơn nữa dáng người còn cao gầy, bắp thịt đẹp hơn nhiều so với mấy người tập thể hình, ăn uống tăng cơ kia, cũng có sức mạnh hơn nhiều.
Giống như mặc một tầng áo giáp, đứng ở nơi đó thôi đã mang đến cho người ta một loại cảm giác rất có sức mạnh.
Cho nên, rất nhiều cô gái mặc đồ bơi tiến lên muốn xin phương thức liên lạc của Hà Tứ Hải, thậm chí có mấy chị gái gan lớn còn trực tiếp bắt đầu sờ mấy cái ở trên người Hà Tứ Hải.
Chờ đến khi Lưu Vãn Chiếu đi ra từ phòng thay quần áo, vừa vặn nhìn thấy Hà Tứ Hải bị một đám phụ nữ mặc đồ bơi vây vào giữa, bình dấm chua lập tức đổ. Nàng lập tức chen vào đoàn người, ôm chặt lấy cánh tay của Hà Tứ Hải, biểu thị chủ quyền công khai.
"Thật sự xin lỗi, vợ của tôi đến rồi." Hà Tứ Hải cười nói với mọi người.
"Thì ra anh đã kết hôn rồi sao?" Có người tiếc hận nói.
"Kết hôn cũng không sao cả, cho cái phương thức liên lạc, rảnh rỗi có thể ra ngoài chơi."
"Anh trai, anh có muốn có nhiều vợ hay không?"
...
Khá lắm, các cô gái bây giờ đều buông thả như thế sao? Hà Tứ Hải bị nói cho đỏ cả mặt.
Lưu Vãn Chiếu biết mình hai quyền khó địch bốn tay, trực tiếp lôi kéo cánh tay Hà Tứ Hải rời khỏi chỗ đó.
"Tạm biệt nha, nếu như lúc nào muốn đổi vợ thì có thể liên hệ với tôi nha." Có cô gái ồn ào nói.
"Ba ba." Đúng lúc này, Đào Tử mặc áo tắm chạy tới.
Mọi người thấy Hà Tứ Hải có cả con rồi, lúc này mới tản đi.
Đào Tử mặc một bộ đồ tắm liền, nhưng mà vạt dưới giống như là váy, có cả mép váy, trên áo tắm chính là cầu vồng nhỏ.
Tóc được vén lên thật cao, búi lên đỉnh đầu, rất là đáng yêu.
"Có phải là rất vui vẻ, có phải là rất đắc ý hay không." Lưu Vãn Chiếu thấy đám người tản đi, lúc này mới hầm hừ hỏi Hà Tứ Hải.
"Chuyện này cũng không thể trách anh, ai bảo các em làm lỡ thời gian dài như vậy." Hà Tứ Hải buông tay nói.
"Anh không biết nói mình có bạn gái rồi sao?" Lưu Vãn Chiếu tức giận nói.
"Đâu chỉ nói có bạn gái, anh nói là mình đã có vợ rồi, vừa nãy em không nghe thấy sao? Nhưng mà có tác dụng gì? Các nàng lại càng hưng phấn hơn." Hà Tứ Hải có chút không biết nên nói gì nữa.
Lưu Vãn Chiếu lúc này mới nhớ đến, vừa nãy Hà Tứ Hải hình như có nói nàng là vợ của hắn.
Nhưng mà... Nhưng mà...
"Nói chung là anh sai rồi, nếu không sao lại có nhiều cô gái vây quanh anh như vậy chứ?"
Lưu Vãn Chiếu thực sự không nghĩ ra lý do, cuối cùng quy kết trêu hoa ghẹo nguyệt là do Hà Tứ Hải sai.
"Yên tâm đi, các nàng không ai đẹp bằng em cả, anh làm sao có khả năng để ý đến các nàng được?" Hà Tứ Hải khoác vai của nàng nói.
Trên thực tế có một số cô gái đúng là không khó coi, dù sao không có con gái xấu chỉ có con gái lười, chỉ cần vóc người không tệ, trang điểm thêm một chút thì bình thường đều không có trở ngại gì.
"Anh có ý gì, nếu như có người xinh đẹp hơn em thì anh sẽ để ý đúng không?"
Hà Tứ Hải:...
Ghen tuông còn không tiêu, đây rõ ràng là muốn kiếm cớ.
"Đây là lý luận gì thế, nhưng mà trên thế giới này làm sao có khả năng có người xinh đẹp hơn em được?" Hà Tứ Hải nói.
Lưu Vãn Chiếu vốn đang đang tức giận nghe vậy trong lòng âm thầm cao hứng, tuy rằng nàng tự mình biết đây chỉ là lời dỗ mình.
Tuy rằng nàng tự tin, nhưng còn không tự đại đến mức coi chính mình là đẹp nhất thiên hạ.
Đào Tử nắm tay Hà Tứ Hải, ngước cổ nhìn Hà Tứ Hải một chút rồi lại nhìn Lưu Vãn Chiếu một chút.
Nàng lắc đầu bất đắc dĩ, người lớn đúng là khó hiểu.
Vào lúc này, Trương Lộc và Nghiêm Tú Ảnh, mang theo Huyên Huyên và Uyển Uyển đi tới.
"Oa, tiểu Chu, không thấy được nha, vóc người của em lại tốt như vậy?"
Nha đầu điên Trương Lộc này nhìn thấy Hà Tứ Hải lập tức kinh ngạc thốt lên một tiếng, sau đó bắt đầu sờ, không chút khách sáo.
"Làm gì, làm gì thế? Chị là con gái đó, làm phiền chị rụt rè một chút." Hà Tứ Hải đạp tay nàng một cái.
"Thật nhỏ mọn, sờ một chút cũng không ít đi miếng thịt nào." Trương Lộc xoa bị mua bàn tay bị đập đỏ, nhỏ giọng thầm thì.
Đây là lời nói kiểu gì thế.
Nhưng mà Trương Lộc mặc một áo tắm liền thân màu đen, đai an toàn trong suốt đai, quần váy sợi hoa, tuy rằng bảo thủ, nhưng tràn ngập sức sống thanh xuân.
------
Dịch: MBMH Translate