Nói chung chính là một ít đồ nếu bị tuôn ra thì sẽ gây thiệt hại cho danh tiếng của mình.
"Được rồi, nếu như cậu không muốn nói thì không cần phải nói." Trương Lộc nói.
"Không phải, không phải, cậu không nên tức giận." Khương Quốc Bân nghe vậy vội vàng khoát tay áo nói.
"Tớ không tức giận, thật sự, nếu như cậu không muốn nói thì không cần phải nói, không cần làm khó nhau." Trương Lộc nói.
Lời này là để hắn không cần nói.
Nhưng mà nghe vào trong tai lại làm cho người ta có một loại cảm giác là lạ.
Trên thực tế, phụ nữ bình thường mà nói câu như thế này chính là đang bảo đối phương thức thời một chút, nhanh chóng nói.
Thế nhưng Khương Quốc Bân còn quá trẻ, không có kinh nghiệm gì, tuy rằng cảm thấy là lạ, nhưng lại thật không nói nữa.
Nhưng mà hắn cũng không để cho lời nói chết, mà nói với gương mặt đỏ ửng: "Chờ... Chờ chậm một chút sẽ nói cho cậu biết."
"Vậy cũng tốt."
Trương Lộc nghe vậy cũng rất bất đắc dĩ, cũng không thể ép buộc hắn nói được.
"Không nói chuyện này nữa." Khương Quốc Bân ổn định tâm tình của mình.
Hỏi tiếp: "Đại học Trung Sơn có đẹp không? Đại học có quen được nhiều bạn mới hay không?"
"Đó là đương nhiên, đại học Trung Sơn chính là một trong những đại học đẹp nhất toàn quốc nha, về phần bạn bè, đương nhiên là quen biết rất nhiều rồi. Nhưng mà quan hệ tốt cũng chỉ có mấy người kia. Cậu biết tính cách của tớ mà, bình thường lẫm lẫm liệt liệt cho nên không thích làm bạn với mấy người phụ nữ tính toán chi li kia, quá mệt mỏi..."
Trương Lộc khua tay múa chân nói chuyện, Khương Quốc Bân ngồi ở bên cạnh, mặt mỉm cười, lẳng lặng mà nhìn nàng.
"Nhưng mà tớ học ngành y, chương trình học quá nhiều, mỗi ngày đều có một đống thứ cần làm, thời gian chơi đều không có. Tớ đều có chút hối hận vì lúc trước đã chọn cái ngành này rồi..."
"Ngành y chắc là cũng có nhiều anh chàng đẹp trai đúng chứ? Tiểu Lộc tìm được bạn trai chưa?" Khương Quốc Bân đột nhiên hỏi.
"Vẫn không có." Trương Lộc cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp đáp lại.
"Làm sao có khả năng, lúc cậu lên cấp 2 có nhiều người theo đuổi cậu như vậy. Tớ làm bia đỡ đạn cho cậu bao nhiêu lần, hiện tại lên đại học rồi, khẳng định là sẽ có càng nhiều người theo đuổi cậu hơn mới đúng." Khương Quốc Bân cười nói, xem ra rất vui vẻ.
"Nói không có là không có, theo đuổi tớ thì có quan hệ gì với việc tớ có bạn trai. Không phải đã nói với cậu rồi sao, chương trình học ngành y quá bận rộn, làm sao có thời gian nói chuyện bạn trai." Trương Lộc thở dài nói.
"Nhìn dáng vẻ tiếc hận của cậu, xem ra là muốn tìm bạn trai rồi?" Khương Quốc Bân cười trêu ghẹo.
"Tớ đều đã hai mươi hai rồi, nói chuyện bạn trai không phải là rất bình thường sao?" Trương Lộc lườm hắn một cái rồi nói.
"Đúng... Đúng vậy, rất bình thường. Vậy tiểu Lộc, sau này cậu muốn tìm một người bạn trai thế nào?" Khương Quốc Bân cười hỏi, nhưng mà nụ cười lại có chút cứng ngắc.
"Ừm..."
Trương Lộc ngoẹo cổ suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Tớ cũng không biết."
"Muốn tìm bạn trai như nào, chính cậu cũng không biết?"
"Là thật sự không biết, bởi vì tớ chưa từng cân nhắc đến vấn đề này." Trương Lộc nói.
Lại nói tiếp: "Chỉ cần đối xử tốt với tớ là được, mặt khác lớn lên không có trở ngại là được rồi."
"Ha, cậu quả nhiên muốn tìm một người đẹp trai?" Khương Quốc Bân cười nói, phảng phất như cực kỳ hài lòng.
"Đều nói không có trở ngại liền được, đương nhiên, tốt với tớ, lớn lên đẹp trai, lại có tiền đương nhiên là sẽ càng tốt hơn. Dù sao thì ai mà không thích cái đẹp, ai mà không thích tiền? Không có hai cái phía sau thì tạm một chút cũng được."
Khương Quốc Bân: "..."
"Cậu thật là giỏi, đối với tình cảm cũng quá tùy tiện rồi, tớ cũng không biết nói cái gì mới tốt."
"Tùy tiện chỗ nào rồi, điều kiện chủ yếu là tốt với tớ, tiêu chuẩn này chính là rất cao nha." Trương Lộc nhíu nhíu mày, đắc ý nói.
Trời tối có người dắt, trời mưa có người bung dù —— là tốt với ngươi.
Trời giá rét có người hỏi ấm, trái tim băng giá có người quan tâm —— cũng là tốt với ngươi.
Chuyện này không có tiêu chuẩn rõ ràng, hoàn toàn chính là nhìn xem có vừa mắt hay không.
"Vậy... Tiểu Lộc, chúc cậu sau này có thể tìm được một người bạn trai đẹp trai, lại có tiền, còn thật tâm đối tốt với cậu." Khương Quốc Bân do dự một chút, sau đó nghiêm túc nói với Trương Lộc.
Trương Lộc sửng sốt một chút.
Sau đó cười cười, đánh ở trên bả vai của Khương Quốc Bân một hồi, "Tớ chỉ là tùy tiện nói một chút, cậu chăm chú như thế làm gì?"
"Nhưng mà cậu làm quỷ nhớ phù hộ tớ đó, không đúng, quỷ thật hình như không có năng lực mạnh như vậy, đợi lát nữa tớ đi hỏi em Chu một chút... Hì hì..."
Trương Lộc bày ra dáng vẻ si ngốc, giống như nàng đã thật sự tìm được một người bạn trai có tiền có sắc lại đối tốt với nàng.
Nhìn dáng vẻ này của Trương Lộc, Khương Quốc Bân lộ ra một nụ cười thoải mái.
Sau đó hắn quay đầu đi, nhìn lên trời.
Trời rất xanh, mây đen vừa rồi đã hoàn toàn tản đi, ánh mặt trời chiếu xuống trên mặt đất có chút chói mắt.
Một con chim biển bị lạc mất phương hướng, cô độc bay lượn ở trên không trung.
Phía trước của hắn rốt cuộc ở chỗ nào đây?
------
Dịch: MBMH Translate