Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 882 - Chương 882: Khương Gia.

Chương 882: Khương Gia. Chương 882: Khương Gia.

"Ồ, các cháu về rồi, tiểu Lộc đâu?" Ôn Nhã mở cửa không thấy Trương Lộc, thế là tò mò hỏi.

"Nàng gặp phải một người bạn, đang nói chuyện ở dưới lầu." Hà Tứ Hải thuận miệng nói.

"Như vậy à, vậy các cháu vào đi, bên ngoài nóng lắm. Đào Tử..., bà có ép nước trái cây cho các cháu, cũng không biết các cháu thích gì, liền làm hỗn hợp. Các cháu nếm thử mùi vị xem có thích hay không..." Ôn Nhã vừa nói, vừa đón mọi người vào trong nhà.

"Bác cả đâu?" Hà Tứ Hải hỏi một câu.

"Đến nhà chiến hữu rồi, đừng để ý tới hắn, hắn nhiều chiến hữu, hàng năm đều là như vậy." Ôn Nhã nói với vẻ không để ý lắm.

Mọi người tháo giày đi vào nhà, chỉ thấy trên bàn đã xếp đầy trái cây và đồ ăn vặt.

Nhưng mà đều được sắp xếp rất chỉnh tề, nhìn qua rất là vui tai vui mắt.

"Các cháu ngồi trước một hồi, cơm tối cũng sắp xong rồi." Ôn Nhã nói xong, xoay người muốn đi vào nhà bếp.

"Bác gái, không vội, chúng cháu không đói bụng." Lưu Vãn Chiếu nói.

"Các cháu không đói bụng, nhưng bọn nhỏ nhất định đói bụng." Ôn Nhã nói.

"Cháu nghĩ trong khoảng thời gian ngắn các nàng sẽ không đói bụng đâu." Lưu Vãn Chiếu chỉ về ba đứa nhóc đang ngồi ở trước bàn.

Các nàng đúng là không chút khách sáo, bắt được ăn đồ ăn trên bàn, vẻ mặt chuyên chú, căn bản không chú ý tới bọn họ đang nói cái gì.

"Ai yêu, là bác cân nhắc không chu đáo, bảo các nàng ăn ít một chút, bác có nấu không ít món ăn, nếu không lát nữa không ăn được thì quá là đáng tiếc." Ôn Nhã cười nói.

"Không có chuyện gì, cháu dặn các nàng cho, bác cứ bận bịu đi ạ, nhưng mà, có cần chúng cháu giúp đỡ gì không?" Lưu Vãn Chiếu nói.

"Không cần, các cháu cứ ngồi nghỉ ngơi là được." Ôn Nhã nói xong, liền xoay người đi vào nhà bếp.

Mà Nghiêm Tú Ảnh thì đi ra ban công, nhìn xung quanh phía dưới.

Nàng thực ra rất là tò mò, Trương Lộc và Khương Quốc Bân nói chuyện gì.

Lưu Vãn Chiếu thấy Hà Tứ Hải trông chừng ba đứa nhỏ, thế là đi về phía Nghiêm Tú Ảnh.

"Đang nhìn cái gì thế?"

"Tiểu Lộc và chàng trai kia cùng tiến lên rồi." Nghiêm Tú Ảnh chỉ xuống dưới lầu rồi nói.

Lưu Vãn Chiếu duỗi đầu liếc mắt nhìn, quả nhiên liền thấy Trương Lộc cần đèn, Khương Quốc Bân thì đi theo sau lưng nàng cùng đi vào trong hành lang.

"Uống chút nước trái cây là được rồi, không nên ăn mấy thứ khác. Buổi tối mẹ của chị tiểu Lộc sẽ nấu rất nhiều món ăn ngon." Hà Tứ Hải nói.

Ba đứa nhóc vốn đang muốn ăn đồ ăn vặt trên bàn nghe vậy thì không khỏi nhíu mày, rơi vào tình thế khó xử.

Rốt cuộc là ăn hay là không ăn đây?

"Hi hi... Vậy em không ăn nữa." Uyển Uyển nói đầu tiên.

"Uyển Uyển ngoan nhất." Hà Tứ Hải sờ sờ đầu nhỏ của nàng.

"Món ăn bà cả nấu thì chỉ có buổi tối mới có thể ăn được, đồ ăn vặt thì ngày mai còn có thể ăn." Uyển Uyển cười nói.

Hà Tứ Hải:...

Đào Tử và Huyên Huyên nghe vậy thì ánh mắt sáng lên, lập tức gật gật đầu.

"Chị Uyển Uyển thật giỏi." Hai đứa nhóc hoan hô.

Sau đó, các nàng trượt xuống từ trên ghế, nhắm mắt làm ngơ, chuẩn bị đi xem ti vi.

Khá lắm, nhóc con Uyển Uyển này đúng thật là thông minh.

...

Khương gia.

Cha của Khương Quốc Bân tên là Khương Thiên Phóng, năm nay mới hơn bốn mươi, chưa tới năm mươi.

Nhưng gương mặt lại cực kỳ già nua, tóc thưa thớt, lưng khom, nhìn qua ít nhất cũng già hơn so với tuổi thực mười tuổi.

Hắn trước đây không như vậy, hắn cao lớn, vóc người thẳng tắp, dáng người của cao lớn Khương Quốc Bân một phần chính là được di truyền từ hắn.

Nhưng từ khi con trai "Mất tích”, cộng với nguyên nhân gia đình, hắn càng ngày càng trở nên già nua.

Nói mất tích là bởi vì còn chưa tìm được thi thể, dù sao biển rộng lớn như vậy.

Nhưng trên thực tế trong lòng tất cả mọi người đều rõ ràng, người khẳng định là đã không còn, nếu không cũng không đến nỗi nhiều năm như vậy lại không có một chút tin tức nào.

Vốn là năm mới, mọi nhà vui vẻ, thế nhưng Khương gia lại không có bầu không khí năm mới chút nào.

Khương Thiên Phóng đứng ở ban công, hút từng hơi thuốc, nhìn cây cối ngoài cửa sổ, cũng không biết là đang suy nghĩ gì.

Mà Liễu Lâm Lệ thì ngồi ở trên ghế sô pha, đang đen dệt áo len, vóc người nàng hơi mập, gò má mềm mại, có chút sự phát phì của phụ nữ trung niên, nhìn qua thì trẻ trung hơn Khương Thiên Phóng nhiều. Thế nhưng vành mắt lại rất đen, vừa nhìn liền biết chính là không nghỉ ngơi tốt.

Đại khái là vì ánh mắt không tốt lắm nên nàng đeo thêm cái kính mắt, ngồi đaen mà phải đưa kim đến rất gần.

Toàn bộ trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có âm thanh kim dệt va vào nhau, sinh ra một chút xíu tiếng leng keng.

Khương Thiên Phóng hút xong điếu thuốc, thuận tay muốn đặt nó trên bệ cửa sổ.

Nhưng tiếp theo như nhớ tới cái gì, hắn đi tới chỗ khúc cua, ném vào bên trong một bình sữa bột đã bỏ đi, sau đó xoay người trở về trong phòng.

Hắn cũng không nói chuyện, nhẹ nhàng ngồi xuống trên ghế sô pha.

Sau đó hắn theo bản năng mà sờ về phía túi áo, tiếp theo nhớ tới đây là ở bên trong phòng, nên lại để xuống.

Nhìn Liễu Lâm Lệ đang cúi đầu chăm chú đan áo lên, yết hầu Khương Thiên Phóng khẽ động mấy lần, cuối cùng nhẹ giọng nói: "Chờ qua mười lăm, cục dân chính làm việc, chúng ta sẽ đi."

Liễu Lâm Lệ nghe vậy thì động tác trên tay hơi dùng một chút, nhưng rất nhanh lại tiếp tục đan len.

Không đợi nàng trả lời, Khương Thiên Phóng lại muốn hút thuốc rồi.

Đúng lúc này, hắn cuối cùng cũng nghe được một tiếng e hèm nhẹ nhàng.

Khương Thiên Phóng nghe vậy, phảng phất như thở ra một hơi, lại phảng phất như được giải thoát.

Hắn tự nhiên nói tiếp.

"Phòng này là của bộ đội, đương nhiên là không thể cho em được, sau khi ly hôn em nhất định phải có một chỗ ở, cho nên căn nhà mua cho Tiểu Bân trước đây sẽ để lại cho em. Anh ở trong bộ đội, không cần bao nhiêu tiền, nên mấy khoản gửi tiết kiệm trong nhà cũng đều cho em, đến mức nhà vay..."

"Không cần, để em tự mình xoay sở cũng được." Liễu Lâm Lệ bỗng nhiên lên tiếng.

Khương Thiên Phóng sửng sốt một chút, sau đó ồ một tiếng.

Tiếp theo lại là khoảng trầm mặc dài.

Khương Thiên Phóng cảm giác rất không dễ chịu lại sờ vào bên trong túi áo của mình, sau đó đứng lên, chuẩn bị lại đi ra ban công.

"Anh hút ít thuốc một chút." Cuối cùng Liễu Lâm Lệ lại mở miệng lần nữa.

"Ai ~ "

Khương Thiên Phóng thở dài, lại ngồi xuống một lần nữa.

"Không ly hôn có được không?" Khương Thiên Phóng đột nhiên nói.

Liễu Lâm Lệ ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, sau đó rất nhanh lại cúi xuống.

"Ly hôn đi, nếu không sẽ không có cách nào bàn giao với mẹ anh, hơn nữa em cũng không muốn đợi ở chỗ này, bởi vì nó khiến em nhớ tới Tiểu Bân."

"Mẹ anh già rồi nên hồ đồ, em không cần để tâm. Nếu như em cảm thấy ở nhà không dễ chịu thì có thể chuyển tới nhà mới bên kia, hơn nữa anh đã xin đổi nhà với phía trên rồi." Khương Thiên Phóng vội nói.

Liễu Lâm Lệ nghe vậy, cuối cùng cũng thả công việc may vá trong tay xuống, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía Khương Thiên Phóng.

Bởi vì ánh mắt không tốt nên nàng thường híp mắt nhìn người.

"Thực ra em hiểu suy nghĩ của mẹ anh, anh năm nay vẫn chưa tới năm mươi, hoàn toàn có thể có thêm một đứa bé. Nếu như càng kéo về sau thì sẽ càng không được, em không thể làm lỡ anh..." Liễu Lâm Lệ nói.

"Đây là lời nói nhảm nhí gì vậy? Đây là lời nhảm nhí..."

Khương Thiên Phóng bỗng nhiên kích động đứng lên từ trên ghế sô pha, lớn tiếng ồn ào, gò má đỏ bừng, xem ra rất tức giận.

Nhưng mà Liễu Lâm Lệ lại không nói một câu nào, chỉ là lẳng lặng mà nhìn hắn.

Khí thế của Khương Thiên Phóng lập tức rơi xuống với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.

Sau đó, hắn có chút bất an mà ngồi xuống.

"Nếu như thực sự không được thì chúng ta có thể đi nhận nuôi một đứa." Khương Thiên Phóng yếu ớt nói.

Trước bọn họ từng cân nhắc thụ tinh ống nghiệm, nhưng mà sau khi kiểm tra, bác sĩ nói rằng Liễu Lâm Lệ không quá thích hợp.

Cho dù như vậy, bọn họ vẫn thử làm một lần, nhưng mà không thành công.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một tiếng gõ cửa.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment