"Mới năm mới, ai vậy?" Khương Thiên Phóng nói thầm một tiếng.
Vào dịp tết hai năm trước đúng là có rất nhiều người tới cửa, thế nhưng hai năm gần đây đã rất ít người lại đây rồi.
Không phải hai vợ chồng không hoan nghênh bọn họ, mà là bọn họ quá nặng nề rồi.
Khách đến nhà, ngoại trừ bắt chuyện một tiếng ra thì rất ít khi nói chuyện rồi, cho nên sau một quãng thời gian, mọi người cũng không muốn đến nữa.
Cộng với lời nên nói, lời nên an ủi cũng đã nói rồi, cũng không quá cần thiết phải tới cửa.
Thấy Khương Thiên Phóng đi mở cửa, Liễu Lâm Lệ đứng dậy.
Dù sao có khách tới cửa, nếu nàng cứ ngồi bất động thì thực sự là không có lễ phép.
Sau đó liền thấy chồng đứng thẳng tắp ở cửa, cũng không nhúc nhích.
Bởi vì dáng người Khương Thiên Phóng cao lớn nên chắn gần như là hết cửa, khiến cho nàng cũng không nhìn thấy người tới là ai.
"Là ai vậy?" Liễu Lâm Lệ tò mò hỏi, đồng thời cũng đi về phía cửa.
Đúng lúc này, từ bả vai của Khương Thiên Phóng bỗng nhiên có một cái đầu duỗi ra.
Mặt mỉm cười gọi nàng một tiếng: "Mẹ."
Liễu Lâm Lệ lập tức sửng sốt.
Mà Khương Thiên Phóng vốn còn đang sững sờ ở trước cửa cuối cùng cũng phản ứng lại, ôm chặt lấy Khương Quốc Bân vào trong lòng.
Sau đó, hắn mới phát ra một giọng nghi ngờ.
"Tiểu Bân?"
"Ba."
Một tay Khương Quốc Bân ôm cha mình, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ nhàng gọi một tiếng.
"Tiểu Bân..."
Hai tay Khương Thiên Phóng dùng sức vuốt ở trên lưng của Khương Quốc Bân hai lần, xác định chính mình không có nằm mơ, sau đó mới đẩy Khương Quốc Bân trong lòng ra.
Tiếp theo, hắn quan sát tỉ mỉ người trước mắt, là con trai của hắn không sai.
Khương Quốc Bân bị hắn nhìn chi có chút không dễ chịu, nhăn nhó gọi thêm một tiếng: "Ba."
Khương Thiên Phóng bỗng nhiên giơ tay lên, một lòng bàn tay hướng về trên mặt Khương Quốc Bân.
Khương Quốc Bân sợ đến mức nhắm mắt lại theo bản năng.
Nhưng mà lòng bàn tay cũng không có rơi xuống trên mặt hắn.
Trên vai lại bị vỗ nhẹ nhàng.
"Ai ~, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi..."
Khương Quốc Bân mở mắt ra, vừa muốn nói chuyện.
Liền thấy Liễu Lâm Lệ xông lên từ phía sau.
Cũng không biết nàng lấy sức từ đâu mà có thể đẩy người có dáng người cao lớn như Khương Thiên Phóng qua một bên.
Sau đó, nàng ôm lấy Khương Quốc Bân rồi khóc rống lên.
"Tiểu Bân... Tiểu Bân a..."
Nàng không ngừng mà lặp lại câu này.
"Mẹ, mẹ... Người đừng khóc, người đừng buồn, chúng ta đi vào nhà rồi nói, chúng ta đi vào nhà rồi nói..."
Khương Quốc Bân ôm lấy mẹ, vội vàng nói.
Khương Thiên Phóng lúc này mới chú ý tới trong tay của Khương Quốc Bân còn nhấc theo một chiếc đèn lồng màu đỏ tinh xảo.
Ánh đèn màu vỏ quýt, khiến cho căn phòng có chút tối nhiễm phải một tầng ánh sáng màu vỏ quýt.
"Lệ Lệ, vào nhà rồi nói, vào nhà lại nói..."
Khương Thiên Phóng tiến lên đỡ Liễu Lâm Lệ trở về bên trong trong. Bởi vì nàng quá mức kích động, người như sắp ngất, thân thể như nhũn ra, không khác gì bùn nhão. Nếu như không phải là sức của Khương Thiên Phóng lớn, vẫn đúng là không nhất định có thể đỡ được nàng.
"Tiểu Bân, rót cho mẹ con cốc nước." Khương Thiên Phóng đỡ Liễu Lâm Lệ đến trên ghế sô pha rồi nói.
Khương Quốc Bân vừa muốn đứng lên, mới phát hiện một cánh tay đang bị Liễu Lâm Lệ nắm chặt, làm sao cũng không buông ra.
"Thôi để ba làm cho."
Khương Thiên Phóng thấy vậy thì đi tới trên bàn ăn bên cạnh rót một chén nước trở về.
"Lệ Lệ, Tiểu Bân đang ở ngay đây, Tiểu Bân sẽ không chạy, em thả tay ra trước, uống nước đã..."
Khương Thiên Phóng vừa an ủi Liễu Lâm Lệ, vừa đưa nước tới bên miệng Liễu Lâm Lệ.
Tâm trạng của Liễu Lâm Lệ lúc này đã ổn định hơn một chút, lắc lắc đầu, biểu thị không uống, sau đó quay đầu nhìn về phía Khương Quốc Bân đang bị nàng nắm chặt tay rồi hỏi: "Tiểu Bân..., những năm này, con đã đi đâu vậy, sao bây giờ mới trở về?"
Nàng quan sát con trai một cách tỉ mỉ, một chút cũng không thay đổi, thậm chí còn mặc quần áo vào ngày mất tích...
Liễu Lâm Lệ tỉnh lại, người cũng trở nên lý trí hơn, luôn cảm thấy không đúng chỗ nào đó.
"Mẹ, ba..."
Lúc này, Khương Quốc Bân lại gọi hai người một tiếng.
"Ai." Hai người cùng nhau đáp một tiếng.
Sau đó không chờ Khương Quốc Bân nói chuyện, Liễu Lâm Lệ đã nói trước: "Ăn cơm chưa, có đói bụng hay không, mẹ chuẩn bị cho con chút đồ ăn nha."
Liễu Lâm Lệ nói xong liền muốn đứng dậy, bỗng nhiên lại cảm thấy không yên lòng, quay đầu nhìn về phía Khương Thiên Phóng bên cạnh rồi nói: "Thiên Phóng, anh vào nhà bếp hâm nóng lại mấy món ăn lúc trưa đi."
Tiếp theo, nàng quay đầu lại nói với Khương Quốc Bân: "Buổi tối chúng ta ăn tạm như vậy đã, ngày mai mẹ sẽ làm đồ ăn ngon cho con."
"Mẹ, không cần phiền toái như vậy, ba, người cũng ngồi xuống đi. Con... Có mấy lời muốn nói với hai người."
Khương Quốc Bân nói xong, thuận tay để chiếc đèn lồng màu đỏ trên tay xuống.
Hai vợ chồng nghe vậy thì trong lòng hơi hồi hộp một chút, có một loại dự cảm xấu.
"Có lời gì thì ngày mai lại nói, nếu như con đã trở về rồi thì ngày tháng sau này còn dài." Khương Thiên Phóng nói.
"Đúng, cha con nói đúng, sau này từ từ nói." Liễu Lâm Lệ vội vàng nói.
Thế nhưng Khương Quốc Bân lại chậm rãi lắc đầu ở trong ánh mắt chờ đợi của bọn họ.
"Con rất nhanh thôi... sẽ phải rời khỏi." Khương Quốc Bân nói.
"Là... Vì sao? Ba mẹ có chỗ nào không tốt sao?" Liễu Lâm Lệ khổ sở hỏi, tiếp theo lại nhỏ giọng nức nở.
"Nơi nào cũng không được đi, nếu đã trở về thì cứ ngoan ngoãn ở nhà đi." Khương Thiên Phóng "Hung dữ" nói.
"Không phải..., các người nghe con nói hết trước đã." Khương Quốc Bân vội vàng nói.
Nhưng mà hai vợ chồng Khương Thiên Phóng rất hiển nhiên không muốn nghe hắn biện giải, nói chung, lần này trở về, tuyệt đối không cho phép hắn rời đi nữa.
"Thực ra... Con đã chết rồi, chết ở mùa hè năm đó." Khương Quốc Bân bất đắc dĩ nói.
"Nói mò, con đây không phải đang rất khỏe mạnh sao? Đứa nhỏ này, chỉ biết nói lung tung, mới về liền dọa mẹ..."
Liễu Lâm Lệ tức đến mức đập mấy cái lên cánh tay của Khương Quốc Bân.
Khương Quốc Bân đau đến mức hít một ngụm khí lạnh, không ngừng mà xoa cánh tay.
"Mẹ, người đánh nhẹ chút, rất đau." Khương Quốc Bân gào lên, đau đớn nói.
Liễu Lâm Lệ nghe vậy thì xì một tiếng rồi nở nụ cười.
"Còn lừa mẹ, con chết rồi, còn biết đau sao?" Liễu Lâm Lệ vui vẻ nói.
Ngay cả Khương Thiên Phóng bên cạnh đều nhếch môi nở nụ cười.
Bọn họ cũng không có trách Khương Quốc Bân lừa dối bọn họ, chỉ cần về là tốt rồi.
Khương Quốc Bân nghe vậy thì sửng sốt một chút, tiếp theo cũng không biết nên làm như thế nào cho phải nữa.
Hắn suy nghĩ một chút, vẫn nên nói ra mục đích trở về trước đã.
"Ba, mẹ, con thật sự có lời muốn nói với các người." Khương Quốc Bân nói.
Nhìn dáng vè thành thật của hắn, hai vợ chồng cũng không ngăn cản hắn nữa, mà nói: "Vậy con nói đi, ba mẹ nghe."
"Hai người... Có thể không ly hôn được hay không?" Khương Quốc Bân nói.
Hai vợ chồng nghe vậy thì lấy làm kinh hãi.
"Con biết sao?" Liễu Lâm Lệ kinh ngạc hỏi.
Khương Quốc Bân gật gật đầu.
"Yên tâm đi, con trở về rồi, ba mẹ dĩ nhiên là sẽ không ly hôn rồi." Khương Thiên Phóng rất vui vẻ nói, bản thân hắn cũng không muốn ly hôn.
"Đúng, không ly hôn, chúng ta sẽ sống thật vui vẻ." Liễu Lâm Lệ nghe vậy cũng vội vàng nói.
Khương Quốc Bân nghe vậy lại thở dài.
Hắn biết, bọn họ không ly hôn là bởi vì hắn trở về, thế nhưng hắn dù sao cũng sẽ phải rời đi.
------
Dịch: MBMH Translate