Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 884 - Chương 884: Chết Ở Mùa Hè Năm Ấy.

Chương 884: Chết Ở Mùa Hè Năm Ấy. Chương 884: Chết Ở Mùa Hè Năm Ấy.

"Nếu như vậy, vậy các người phải đồng ý với con, sau này cho dù có xảy ra chuyện gì cũng không được ly hôn." Khương Quốc Bân nói nghiêm túc.

"Được rồi, không phải là đã nói không ly hôn rồi sao? Không nói chuyện này..." Khương Thiên Phóng nói.

Thế nhưng lời còn chưa nói hết, đã bị Khương Quốc Bân đánh gãy rồi.

"Sau này cho dù làm sao, cũng không được ly hôn, có thể không?"

Giọng nói của Khương Quốc Bân rất lớn khiến cho hai vợ chồng giật nảy mình.

Hai vợ chồng liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt trở nên không tự nhiên, nhưng mà vẫn gật đầu một cái.

"Không phải là con ép buộc hai người ở cùng nhau, giữa hai người không phải là không có cảm tình, chỉ có điều là bởi vì con mà thôi. Hai người không nên nghe bà nội, nàng già nên hồ đồ rồi, mỗi ngày ôm tư tưởng cũ, nàng biết..." Khương Quốc Bân có chút tức giận nói.

Nếu không phải là bởi vì bà nội, cha mẹ hắn cũng sẽ không ly hôn.

"Được rồi, không nên nói bà nội như vậy, nàng cũng vì..."

Liễu Lâm Lệ ở bên cạnh muốn nói giúp bà nội Khương Quốc Bân một câu, nhưng mà lời chưa kịp ra khỏi miệng, lại không thể nói tiếp. Dù sao thì cách làm của bà cụ xác thực là làm cho trái tim nàng có chút lạnh giá.

Khương Thiên Phóng ở bên cạnh không nói một lời, dù sao thì đó là mẹ của hắn, hắn chỉ có thể yên lặng thở dài ở trong lòng.

"Ba, người nhất định phải chăm sóc thật tốt cho mẹ, đừng để cho nàng chịu oan ức, nếu không con chết rồi đều sẽ không vui." Khương Quốc Bân nhìn về phía Khương Thiên Phóng rồi nói.

"Nói mê sảng cái gì đó." Liễu Lâm Lệ đưa tay muốn đánh hắn.

Đúng lúc này, Khương Quốc Bân bỗng nhiên đứng dậy, sau đó chạy về phía nhà bếp.

"Tiểu Bân, con đói bụng sao?" Liễu Lâm Lệ kỳ quái hỏi, nhưng cũng đứng dậy đuổi theo.

Nhưng vào lúc này, nàng nhìn thấy Khương Quốc Bân tiến vào nhà bếp đột nhiên biến mất ở trước mắt nàng.

"Tiểu Bân..." Liễu Lâm Lệ kinh hoảng kêu lên một tiếng, sau đó xông vào nhà bếp.

Khương Thiên Phóng cũng xông vào theo.

"Tiểu Bân?"

Nhà bếp vốn không lớn, có vẻ đặc biệt chật chội, căn bản không giấu được người, huống hồ Khương Quốc Bân còn lớn như vậy.

Cho nên bọn họ nhìn qua đã thấy hết, nhà bếp trống rỗng, nào có người.

"Tiểu Bân?"

Liễu Lâm Lệ kinh hoảng kêu lên, dáng vẻ bộ không biết phải làm sao, hoàn toàn không biết đã xảy ra cái gì.

"Mẹ, con ở đây."

Đúng lúc này, bọn họ nghe thấy phía sau truyền đến tiếng nói chuyện của Khương Quốc Bân. Bọn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy con trai đang mặt mỉm cười đứng ở trong phòng khách.

"Này..." Bọn họ dụi dụi con mắt, hoàn toàn không biết đã xảy ra cái gì.

Khương Quốc Bân không giải thích với bọn họ, mà mỉm cười đi về phía bọn họ.

Nhưng mà lúc hắn vượt qua cửa phòng bếp, tiến vào nhà bếp thì lại biến mất ở trước mắt của bọn họ một lần nữa.

"Tiểu Bân?" Hai vợ chồng trợn mắt ngoác mồm.

Sau đó Khương Quốc Bân lại xuất hiện ở cửa phòng bếp.

"Con đã nói với hai người, con... đã chết rồi, chết ở mùa hè năm... Hai người có thể nhìn thấy con là bởi vì chiếc đèn kia, dưới phạm vi soi sáng của ánh đèn, hai người mới có thể thấy được con."

Hai vợ chồng lúc này mới chú ý tới chiếc đèn được đặt ở trên ghế sô pha, ánh sáng chỉ chiếu đến cửa phòng bếp.

Sản sinh ra một đường ranh giới sáng tối rõ ràng.

Mà Khương Quốc Bân lúc này đang đứng bên trong phạm vi của ánh đèn.

Sau đó liền thấy hắn sải bước ra khỏi phạm vi ánh đèn, lại biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi ở trước mặt bọn họ.

Liễu Lâm Lệ từ quá vui mừng chuyển thành thất vọng, tinh thần chịu trùng kích cực lớn, người trực tiếp ngã ra sau, cũng may Khương Thiên Phóng nhanh tay lẹ mắt mà đỡ lấy nàng.

Chờ sau khi Khương Thiên Phóng ôm Liễu Lâm Lệ đi ra khỏi nhà bếp, hai cha con hợp lực chuyển Liễu Lâm Lệ lên trên ghế sô pha.

Khương Thiên Phóng từ đầu đến cuối đều không nói một câu nào, mắt đỏ cả lên, bận bịu trước bận bịu sau, vừa lấy khăn mặt, vừa cầm gối, khiến cho mình trông rất bận rộn.

Khương Quốc Bân ngồi ở bên cạnh Liễu Lâm Lệ, nắm chặt lấy tay của nàng, cúi đầu, cũng không biết là đang suy nghĩ gì.

Liễu Lâm Lệ rất nhanh đã tỉnh lại, nàng cứ như vậy mà lẳng lặng nằm trên ghế sô pha, mạnh mẽ kéo lấy tay của con trai.

Mà Khương Thiên Phóng lại đi ra ngoài ban công, đốt điếu thuốc, hút từng miệng lớn.

Toàn bộ căn nhà dường như yên tĩnh lại.

Mãi đến tận khi Khương Thiên Phóng hút xong một điếu thuốc, kéo động cửa sổ, phát ra thanh âm chói tai, rồi nhanh chân đi trở vào trong phòng.

Hắn đặt mông ngồi xuống ở trên ghế sô pha.

"Tiểu Bân, nói ra với ba mẹ một chút đi." Khương Thiên Phóng nói.

Mà lúc này Liễu Lâm Lệ cũng yên lặng ngồi dậy, thế nhưng vẫn nắm chặt lấy tay của Khương Quốc Bân, thật giống như chỉ cần buông lỏng tay thì Khương Quốc Bân sẽ biến mất không còn tăm hơi.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment