Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 885 - Chương 885: Chết Ở Mùa Hè Năm Ấy. (2)

Chương 885: Chết Ở Mùa Hè Năm Ấy. (2) Chương 885: Chết Ở Mùa Hè Năm Ấy. (2)

"Chiều hôm đó..."

Hai vợ chồng Khương Thiên Phóng yên lặng mà nghe hắn nói, mãi đến tận khi Khương Quốc Bân nói tới người tiếp dẫn nhân.

"Đúng, người tiếp dẫn, chuyên giúp đỡ vong hồn có tâm nguyện chưa xong hoàn thành tâm nguyện. Chiếc đèn Dẫn Hồn này cũng là Thần cho con mượn, nếu không hai người vẫn không thể nhìn thấy con, không nghe thấy con." Khương Quốc Bân nói.

Hai vợ chồng liếc mắt nhìn chiếc đèn Dẫn Hồn bên cạnh, sau đó cũng không quan tâm nhiều hơn nữa.

Liễu Lâm Lệ mở miệng nói: "Vậy con rốt cuộc có tâm nguyện gì chưa xong? Con nói cho mẹ, mẹ nhất định..."

Liễu Lâm Lệ nói xong liền khóc nức nở.

"Mẹ, con có thể nhìn thấy hai người, còn có..., con đã hiểu rõ tâm nguyện, vì lẽ đó chẳng mấy chốc nữa con sẽ trở về Minh Thổ." Khương Quốc Bân có chút buồn bã.

Liễu Lâm Lệ cầm lấy tay của Khương Quốc Bân, dán ở trên gương mặt của chính mình, nhỏ giọng nức nở.

Khương Thiên Phóng sờ về phía túi áo, hắn lại muốn hút thuốc rồi.

"Được rồi, mẹ, người đừng khóc nữa. Con đã lâu rồi không ăn cơm mẹ nấu, đều thèm muốn chết rồi." Khương Quốc Bân vụng về an ủi.

"Đúng, ăn cơm, chúng ta ăn cơm đi, để Tiểu Bân ăn cơm no mà lên đường, đừng để đói bụng." Khương Thiên Phóng cũng lên tiếng.

Liễu Lâm Lệ có chút bất mãn mà lườm hắn một cái, trách hắn không biết nói chuyện.

"Mẹ đi xem xem trong tủ lạnh còn có món gì, mẹ lại làm thêm cho con vài món ăn." Liễu Lâm Lệ nhẹ nhàng xoa xoa gò má của Khương Quốc Bân rồi nói.

"Không cần, ăn thức ăn buổi trưa là được rồi, con đã nhìn thấy rồi, nhiều món ăn như vậy nhưng mà hai người lại đều không ăn cái gì cả." Khương Quốc Bân kéo tay của nàng rồi nói.

Liễu Lâm Lệ và Khương Thiên Phóng liếc mắt nhìn nhau.

Liễu Lâm Lệ nói: "Vậy theo ý con, mẹ không làm nữa, bảo ba con đi hâm nóng thức ăn."

Món nóng không cần thời gian bao lâu, một nhà ba người lập tức ngồi vào trên bàn cơm.

"Chúng ta đã lâu rồi không có ăn cơm cùng nhau." Khương Quốc Bân nói.

"Đúng đấy, khó được cơ hội như vậy, con nên ăn nhiều một chút."

Liễu Lâm Lệ tạm thời buông bỏ bi thường trong lòng xuống, không ngừng mà gắp thức ăn cho Khương Quốc Bân.

"Mẹ, được rồi, được rồi, quá nhiều, con ăn không vô rồi..."

"Ăn nhiều một chút, ăn nhiều một chút... Sau đó..." Liễu Lâm Lệ nói xong lại nhỏ giọng nghẹn ngào.

Khương Quốc Bân không ngẩng đầu, chỉ là không ngừng mà lùa cơm trong bát.

Mà hai vợ Khương Thiên Phóng càng là không hề có một chút khẩu vị, không ngừng đâm đũa ở trong bát.

Bầu không khí nhất thời trở nên rất nặng nề và ngột ngạt.

"Ba, mẹ ~" đúng lúc này, Khương Quốc Bân đang cúi bỗng nhiên lại mở miệng gọi một tiếng.

"Sao thế." Hai vợ chồng vội vàng đáp.

"Hai người đã đồng ý với con, sẽ không ly hôn có đúng hay không?"

Hai vợ chồng nhìn nhau, sau đó cùng nhau gật đầu một cái, nói: "Đúng vậy."

"Mẹ, con đi rồi, mẹ cũng đừng quá buồn, nếu như thụ tinh ống nghiệm không được thì hai người có thể nhận nuôi một đứa, tuổi tác không nên quá lớn, cũng đừng nói với nó là nhận nuôi..."

"Ba, sau này ba hút ít thuốc một chút. Con nhớ lần kiểm tra sức khỏe bộ đội trước đó, bác sĩ nói phổi của ba không được, kiến nghị ba nên hút ít thuốc."

"Bà nội nói gì thì hai người cứ kệ nàng đi. Nàng cũng đã già rồi, còn có thể bắt ép hai người làm được gì chứ. Còn có ba nữa, ba đừng quá nghe lời bà nội nói, mẹ mới là người sống đến hết đời cùng với ba."

"Lúc con không ở đây, hai người không cần phải quá đau buồn. Ngược lại con cũng đã khiến cho hai người rất thất vọng, học tập cũng không được, cả ngày chỉ biết chơi..."

...

Nước mắt Khương Quốc Bân không ngừng rơi xuống, nhỏ xuống trong bát, khiến cho cơm bị hắn lùa vào trong miệng đều có chút mặn, cũng có chút đắng, giống như vị của nước biển.

"Bà ơi, cơm bà nấu đúng là rất ngon nha."

Lúc ăn cơm, Huyên Huyên a ô a ô mấy ngụm lớn, sau đó quay đầu nịnh nọt tâng bốc Ôn Nhã.

"Có đúng không? Nếu như cháu thích ăn thì sau này thường xuyên đến ăn, dù sao các cháu cũng có bản lĩnh lớn, xèo một cái liền đến nha." Ôn Nhã cười híp mắt nói.

Nàng thực sự yêu thích mấy đứa nhóc này, làm cho nàng nhớ tới Trương Lộc lúc nhỏ, cũng hoạt bát đáng yêu như này.

Nhưng mà nàng càng lớn càng không đáng yêu, cũng không biết là giống ai?

Nàng có chút ghét bỏ mà nghiêng người liếc mắt nhìn Trương Lộc đang ăn cơm bên cạnh một chút.

"Nhìn con làm gì?" Trương Lộc bất mãn nói.

Nhìn một chút, nhìn một chút, hiện tại liếc nhìn nàng một cái đã ghét bỏ, trong lòng Ôn Nhã không khỏi suy nghĩ lung tung.

Trên thực tế Trương Lộc cũng không cảm thấy Ôn Nhã nấu cơm quá ngon.

Chuyện này rất bình thường, gọi thức ăn ở bên ngoài cùng một tiệm trong một khoảng thời gian dài còn chán nữa là, huống hồ ăn cơm một người nấu mười mấy năm, cho dù có ngon thì cũng sẽ chán ngấy.

Đương nhiên nếu như sau một quãng thời gian không ăn, lại nhớ đến hoảng, cảm thấy dù ăn ở nơi nào đều không ngon bằng trong nhà.

Đây cũng có thể gọi là hương vị gia đình, hương vị của mẹ.

Huyên Huyên nghe Ôn Nhã nói như vậy, lập tức quay đầu nhìn về phía Uyển Uyển bên cạnh.

Một mình nàng không đến được, phải có Uyển Uyển cùng đi mới được.

Nhưng mà Uyển Uyển đang vùi đầu ăn, thật giống như không nghe thấy.

"Chị, chị..." Huyên Huyên ở bên cạnh la lớn.

Tuy rằng ở trên bàn nhưng lại không biết che giấu giọng nói một chút nào, cứ thế mà lớn giọng.

Nhưng ai bảo giọng nói nàng mềm mại, cho dù lớn giọng thì tiến vào trong tai cũng cảm thấy êm tai.

Nhưng mà, bình thường đều gọi là Uyển Uyển, hoặc là chị Uyển Uyển, hiện tại trực tiếp gọi chị gái, không thể không nói, con vật nhỏ này vẫn là có chút thông minh.

Uyển Uyển ngẩng đầu lên, trong đôi mắt to tràn đầy mờ mịt.

Thế nhưng đầu tiên là há mồm hi hi ha ha....

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment