Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 886 - Chương 886: Bọn Nhỏ Ngây Thơ.

Chương 886: Bọn Nhỏ Ngây Thơ. Chương 886: Bọn Nhỏ Ngây Thơ.

Cũng không biết nàng đang hi hi ha ha cái gì.

"Chị, sau này chúng ta lại tới nhà của bà chơi có được hay không?" Huyên Huyên hỏi Uyển Uyển.

"Được nha." Uyển Uyển nghe vậy thì vui vẻ vung vẩy chân ngắn nhỏ, thực ra nàng căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì.

"Hoan nghênh đến bất cứ lúc nào." Ôn Nhã cười nói.

Bình thường công việc của Trương Hải Quân rất bận, thường xuyên ở trong bộ đội, Trương Lộc lên đại học cũng không ở nhà. Trong nhà chỉ có một mình nàng, cộng với nàng có bệnh thích sạch sẽ, bạn bè đều không thích tới nhà, cho nên trong nhà rất quạnh quẽ.

Nếu như mấy đứa nhóc đồng ý lại đây, nàng đúng là rất vui vẻ.

"Đào Tử cũng phải đến nha."

Ôn Nhã lại nói với Đào Tử đang vùi đầu ăn.

"Đi bãi cát chơi."

Đối với ăn mà nói thì Đào Tử càng thích chơi hơn một chút, đương nhiên, chuyện này không đại biểu nàng không thích ăn ngon, nàng đều muốn.

"Đương nhiên là có thể, tới chỗ của bà, ăn cơm xong, bà sẽ mang bọn cháu đi bãi cát chơi. Bà nói với các cháu, cách dưới lầu không xa chính là bãi cát nha, rất đẹp."

"Cháu biết, cháu biết..." Huyên Huyên giành nói.

Ngày hôm đó lúc bọn họ đi từ Giang Hữu lại đây đã chơi ở trên bờ cát kia, chỉ là Ôn Nhã không biết.

Mọi người vừa ăn cơm vừa nghe ba đứa nhóc nói chuyện ríu ra ríu rít.

"Các cháu rảnh rỗi cũng lại đây chơi." Trương Hải Quân và Hà Tứ Hải đụng chén, nói.

"Nhất định."

Hà Tứ Hải đồng ý rất chắc chắn, nhưng trên thực tế lại không nhất định, bình thường mọi người đều có chuyện bận.

"Còn có Tú Ảnh... Rảnh rỗi thì đến Lộc thị chơi nhiều một chút."

Được rồi, một cô gái làm sao có khả năng một mình chạy tới nơi này, lại nói Trương Lộc cũng không ở nhà.

"Nhưng mà, tiểu Lộc, chương trình học ở trường của con không nhiều, cũng phải thường xuyên trở về, mỗi ngày đều không ở nhà." Trương Hải Quân nói với Trương Lộc.

"Ai nói thong thả đấy, chương trình học ngành y là nhiều nhất, hơn nữa sang năm con đã là sinh viên năm bốn rồi, phỏng chừng chẳng mấy chốc sẽ đến bệnh viện thực tập." Trương Lộc nói.

Được rồi, nghe thôi đã biết rất bận rồi.

"Bà ơi, thịt viên bà làm ăn ngon thật đấy." Huyên Huyên bên cạnh vừa ăn vừa khen.

Thịt viên trong miệng nàng thực ra không phải đơn thuần là thịt, ít nhất cũng không phải đơn thuần là thịt heo, mà là dùng thịt tôm bọc thịt heo rồi thêm vào các gia vị khác, sau đó chiên ngập dầu.

Cho nên không nói đến việc ngoài cháy trong mềm, còn có một loại cảm giác bùng nổ, đặc biệt là đối với khẩu vị của trẻ nhỏ.

Cho nên đĩa thịt viên là được hoan nghênh nhất, nhưng bởi vì kích thước hơi lớn, một đĩa cũng không mấy cái, rất nhanh đã bị bọn nhóc quét một cái sạch sành sanh, cái cuối cùng rơi trong bát của người ăn nhanh nhất là Huyên Huyên.

Nhưng vào lúc này, Huyên Huyên bỗng nhiên gắp viên thịt còn lại duy nhất trong bát của mình lên cho Đào Tử, tất cả mọi người rất giật mình, bao gồm cả Đào Tử.

Phải biết, trong ba đứa nhóc, trên thực tế Huyên Huyên chính là người tham ăn nhất.

"Chúng ta là bạn tốt." Huyên Huyên cao hứng nói với Đào Tử.

Thì ra nàng còn đang lo lắng Đào Tử sẽ không làm bạn cùng với nàng.

Trên thực tế đối với Huyên Huyên mà nói, Đào Tử là đặc biệt nhất, là người bạn đầu tiên sau khi nàng "Phục sinh".

Cũng là một trong không nhiều bạn bè của nàng.

"Ha ha, chúng ta cùng ăn đi."

Đào Tử cũng rất vui vẻ, gắp thịt lên a ô cắn một nửa, sau đó để nửa còn lại vào trong bát của Huyên Huyên.

Huyên Huyên cũng không chê, một miệng liền nuốt xuống, sau đó nở nụ cười hài lòng.

Uyển Uyển nhận thức chậm, lúc này mới ngẩng đầu lên mờ mịt nhìn bốn phía.

Sau đó chính là một trận hi hi ha ha...

"Tiểu gia hỏa này đúng là vui vẻ." Ôn Nhã cười nói.

Mọi người không khỏi tán thành mà gật gật đầu.

"Năm mới trong nhà vẫn nên có trẻ nhỏ mới náo nhiệt chút." Trương Hải Quân cảm khái.

"Vậy cũng đúng, trước kia đều vắng ngắt, không có chút hương vị năm mới nào." Ôn Nhã nói xong, lại liếc Trương Lộc một cái.

"Lại làm gì, trách con sao? Con chẳng lẽ còn không thể trưởng thành à?" Trương Lộc có chút không biết nói gì.

"Ai, tiểu Lộc, con có bạn trai ở trường học hay không?" Ôn Nhã đột nhiên nói.

Trương Hải Quân mới vừa bưng chén rượu lên nghe vậy thì lập tức để chén rượu xuống, dựng thẳng lỗ tai lên.

"Đều nói rồi, chương trình học bình thường nhiều như vậy, làm sao có thời gian tìm bạn trai." Trương Lộc bất mãn nói.

Ngày hôm nay đây làm sao thế, một người hai người đều hỏi vấn đề này.

"Con cũng không còn nhỏ nữa, có thể tìm một người rồi." Ôn Nhã nói.

"Mẹ trước đây không phải là không cho con tìm bạn trai sao? Hiện tại tại sao lại nói như vậy?" Trương Lộc nói.

"Đó không phải là sợ ảnh hưởng đến việc học tập của con sao? Lại nói con khi đó không phải đang còn nhỏ sao? Hiện tại con cũng đã lớn hơn..." Ôn Nhã nói.

"Khụ khụ..., anh cảm thấy vẫn là không vội, sau khi học xong bốn năm đại học thì sẽ phải tốt nghiệp, tìm bạn trai cũng không ổn định, rất nhiều cặp đôi yêu nhau thời đại học, sau khi tốt nghiệp đều chia tay, cho nên vẫn nên chờ sau khi tìm được việc làm rồi lại nói."

"Hơn nữa tuổi tác của tiểu Lộc cũng không lớn, còn rất sớm, cân nhắc nhiều sớm như vậy làm gì? Anh cảm giác một mình một người cũng rất tốt..."

Trương Hải Quân một trận thao thao bất tuyệt, Ôn Nhã nghe xong thì trợn tròn mắt.

Trong lòng mọi người âm thầm cười trộm, sao lại không biết hắn chỉ là đang không nỡ con gái mà thôi.

Mọi người cười cười nói nói, đặc biệt là mấy đứa nhóc ngây thơ mà lại đơn thuần kia, khiến cho tâm trạng của mọi người phảng phất như đều tốt lên.

Ăn xong cơm tối, Hà Tứ Hải cũng không để Uyển Uyển và Huyên Huyên lập tức về nhà.

Bởi vì ăn quá nhiều rồi, mọi người chuẩn bị đi dạo trên bờ biển một chút, đi tản bộ để tiêu bớt cơm.

Hai đứa nhóc còn chưa từng thấy bãi biển buổi tối.

Cho nên bọn nhóc có vẻ có chút hưng phấn.

Trong lúc mọi người đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài, ngoài cửa bỗng truyền đến một tiếng gõ cửa.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment