Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 887 - Chương 887: Tạm Biệt.

Chương 887: Tạm Biệt. Chương 887: Tạm Biệt.

"Ai vậy?" Ôn Nhã đang chuẩn bị thay giày ra ngoài nghe tiếng thì kỳ quái hỏi.

"Là tôi, Lâm Lệ." Người ngoài cửa nói.

Ôn Nhã nghe vậy thì cực kỳ kinh ngạc, có chút không hiểu nổi tại sao Liễu Lâm Lệ lạ đến nhà nàng.

Từ khi Khương Quốc Bân "Mất tích", hai nhà trên căn bản có thể nói là không còn lui tới gì nữa.

Nhưng mà Ôn Nhã vẫn là vội vàng đổi dép rồi đi mở cửa.

Quả nhiên liền thấy Liễu Lâm Lệ đứng ở trước cửa với con mắt đỏ ngầu, hẳn là mới vừa khóc.

"Lâm Lệ, cô đây là làm sao thế? Mau vào, mau vào." Ôn Nhã vội vàng nói.

"Ôn Nhã..." Liễu Lâm Lệ có chút ấp a ấp úng.

Dù sao chuyện quỷ tới nhà vào đầu năm mới là chuyện rất không may mắn, rất dễ dàng kết thù đối với người kiêng kỵ.

"Lâm Lệ, có lời gì thì cô cứ việc nói thẳng, lại không phải là người ngoài." Ôn Nhã cười nói, rất khách sáo.

Nhưng mà, trước khi Khương Quốc Bân "Mất tích", hai nhà lui tới nhiều lần, quan hệ quả thực là rất tốt.

"Lão Khương có ở nhà không? Trưa mai có rảnh rỗi hay không, tôi tìm hắn uống rượu." Lúc này Trương Hải Quân cũng đi tới rồi nói.

"Rảnh rỗi, mấy ngày nay hắn đều ở nhà." Liễu Lâm Lệ vội vàng nói.

Sau đó do dự một chút, lấy hết dũng khí hỏi: "Tiểu Lộc có ở nhà không?"

"Tiểu Lộc?"

Hai vợ chồng Trương Hải Quân nghe vậy thì cảm thấy có chút kỳ quái, không rõ nàng tìm Trương Lộc là có chuyện gì.

Nhưng mà Ôn Nhã vẫn là quay đầu lại gọi vào trong phòng một tiếng.

"Có chuyện gì thế?"

Trương Lộc đang giúp ba đứa nhóc chuẩn bị đồ ăn vặt để mang ra ngoài.

"Dì Liễu tìm con?" Ôn Nhã nói.

"Ồ? Dì Liễu? Dì nhìn thấy Tiểu Bân rồi sao?" Trương Lộc nghe vậy thì tò mò hỏi.

Nói xong thì đi tới.

"Tiểu Bân?" Hai vợ chồng Ôn Nhã nghe vậy thì một mặt kinh ngạc.

Sau đó nghĩ đến chuyện Hà Tứ Hải nói vào buổi tối hôm qua, lại có chút bừng tỉnh.

"Tiểu Bân ở đâu? Tôi đã lâu rồi không nhìn thấy nó." Ôn Nhã nói xong, liền nhìn xung quanh bên cạnh Liễu Lâm Lệ.

Quả nhiên thấy bên dưới cầu thang lộ ra ánh sáng màu đỏ quýt, lúc ẩn lúc hiện, giống như là có hai người đang đứng.

"Hắn với ba hắn ở... ở phía sau." Liễu Lâm Lệ ấp a ấp úng nói.

"Vậy thì nhanh để bọn họ đi vào một chút." Ôn Nhã nhiệt tình chào hỏi.

"Vẫn là không được, giờ đang đầu năm mới, không vào nhà các người đâu, sẽ không may mắn. Tiểu Bân muốn tìm tiểu Lộc nói hai câu, nói xong... nói xong..." Liễu Lâm Lệ nói xong, liền bắt đầu lau nước mắt.

"Đừng khóc, đừng khóc, đi vào rồi nói... Đi vào rồi nói..." Ôn Nhã vội vàng kéo Liễu Lâm Lệ vào trong phòng.

Đồng thời còn nói với Trương Hải Quân đang đứng ở bên cạnh: "Anh đi gọi lão Khương và Tiểu Bân vào đây đi, đứng ở cửa làm gì."

"Không... Không cần, như vậy không tốt." Liễu Lâm Lệ nghẹn ngào nói.

"Thật sự không có chuyện gì, lại nói nhà chúng tôi có một vị đại thần ở nhà, còn sợ cái gì mà không may mắn?"

Ôn Nhã nhìn về phía Hà Tứ Hải và hai đứa nhóc ở trong phòng.

"Để bọn họ vào đi."

Nơi này dù sao cũng là nhà Ôn Nhã, nàng không nói lời nào, Hà Tứ Hải cũng không tiện trực tiếp để người ta đi vào.

Hiện tại nghe nàng chủ động nhắc tới, Hà Tứ Hải mới mở miệng.

Lúc này Trương Lộc đã xông ra ngoài, vui mừng gọi: "Tiểu Bân, cậu đi vào đi nha."

Khương Quốc Bân đang đứng ở khúc cua cầu thang cùng với Khương Thiên Phóng, vẻ mặt đầy sự chần chừ.

"Được rồi, không có gì phải lo lắng cả, con hiện tại đều như vậy rồi, còn sợ cái gì nữa?" Khương Thiên Phóng cười an ủi.

Khương Quốc Bân nghe vậy thì lộ ra nụ cười ngượng ngùng.

"Tiểu Lộc đúng là cô gái tốt, nếu như con còn sống thì thật là tốt biết bao." Khương Thiên Phóng thở dài nói.

Khương Quốc Bân nghe vậy thì lại có chút nhụt chí mà lắc lắc đầu.

"Nếu như con còn sống thì tiểu Lộc hẳn là cũng sẽ không thích con đâu."

"Vì sao sẽ không?"

"Tiểu Lộc thông minh lại xinh đẹp, nàng nhất định có thể gặp được người càng tốt hơn." Khương Quốc Bân tuy rằng còn trẻ, nhưng lại không ngốc.

"Nói lung tung cái gì đó, con trai của ba lại không kém." Khương Thiên Phóng nói.

Khương Quốc Bân liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt không cần nói cũng biết.

Chính hắn còn không biết rõ bản thân mình sao?

Cảm giác mình rất trâu bò, đó không phải là tự đại, mà là ngốc.

"Được rồi, nếu như so với tiểu Lộc thì con đúng là còn kém chút, nhưng cũng không phải là rất kém cỏi." Khương Thiên Phóng an ủi.

"Ba, trước đây ba không phải là nói như vậy." Khương Quốc Bân nhỏ giọng thầm thì.

"Vậy không phải là vì con đã chết rồi sao? Luôn muốn cho con chút mặt mũi." Khương Thiên Phóng đột nhiên nói.

Hắn vốn muốn nói đôi lời dí dỏm, hòa hoãn bầu không khí một chút, nhưng mà lại không ai cười, tất cả đều im lặng.

"Chú Khương, Tiểu Bân, hai người đứng ở chỗ này làm gì? Đi lên nhanh một chút." Đúng lúc này, Trương Lộc xuất hiện tại chỗ rẽ, hào hứng nói với hai người.

"Tiểu Lộc đúng là một cô gái tốt."

Khương Thiên Phóng nhẹ nhàng cảm thán một câu, chỉ có Khương Quốc Bân bên cạnh nghe thấy.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment