"Tiểu Lộc, bọn tớ vẫn không nên lên thì hơn, đầu năm mới, tớ là tới nói lời tạm biệt với cậu." Khương Quốc Bân cười nói, vẻ mặt có vẻ có chút âm u.
Khương Thiên Phóng ở bên cạnh mím mím miệng, sờ sờ túi áo, hắn lại muốn hút thuốc rồi.
"Nói lời ngốc nghếch gì đó, tớ có em họ ở đây, còn sợ con quỷ nho nhỏ là cậu hay sao? Đi lên nhanh một chút đi." Trương Lộc vừa nói, vừa đi xuống hai bậc thang.
Đúng lúc này, Trương Hải Quân cũng xuất hiện ở cửa thang lầu.
"Lão Khương, Tiểu Bân, đều vào nhà rồi nói đi." Trương Hải Quân nói.
"Lão Trương."
"Chú Trương."
Hai người thấy Trương Hải Quân nói như vậy, thế là đi lên lầu.
Nhà vốn cũng không lớn, có nhiều người chen vào như vậy, lại có vẻ có chút chen chúc.
"Vãn Vãn, em và Tú Ảnh mang bọn nhỏ đi xuống trước đi, bọn anh sẽ lập tức xuống." Hà Tứ Hải nói với Lưu Vãn Chiếu.
Ba đứa nhóc đang không ngừng chờ đợi, tuy rằng không nói chuyện, thế nhưng trên gương mặt nhỏ nhắn đã là tràn đầy nôn nóng.
Về phần Ôn Nhã thì đang an ủi Liễu Lâm Lệ.
Trương Hải Quân và Khương Thiên Phóng thì đang thấp giọng nói chuyện.
Mà Trương Lộc đang nhỏ giọng nói gì đó với Khương Quốc Bân.
Hà Tứ Hải rất tò mò, tâm nguyện của Khương Quốc Bân rốt cuộc là cái gì, sau khi hắn gặp ba mẹ mình, cũng chưa hề quay về Minh Thổ, vậy nói rõ tâm nguyện của hắn không có quan hệ gì với ba mẹ mình.
Ánh mắt Hà Tứ Hải rơi xuống trên người của Trương Lộc bên cạnh.
"Tiểu Lộc..." Khương Quốc Bân nhìn cô gái giống như là tinh linh trước mắt, trong lòng cảm thấy khó chịu không nói ra được.
"Hả?"
"Thực ra... thực ra..." Khương Quốc Bân có chút lắp ba lắp bắp, nửa ngày cũng không nói ra được nguyên cớ.
Khương Thiên Phóng và Liễu Lâm Lệ bên cạnh đều sốt ruột thay cho hắn.
Nhưng mà bọn họ lại không muốn Khương Quốc Bân nói ra, nếu như không nói ra, con trai có phải là sẽ không trở về Minh Thổ nữa hay không, thế nhưng không trở về Minh Thổ, liệu có thể hay không...
Nói chung là trong lòng bọn họ thực ra rất mâu thuẫn.
"Có chuyện gì thì cứ việc nói thẳng, cậu còn có lời gì mà không thể nói với tớ chứ. Tớ nhớ trước đây..."
Trương Lộc vỗ vỗ vai của Khương Quốc Bân, một bộ rất là phóng khoáng, trong miệng còn nói không ngừng.
"Tớ... thích cậu." Khương Quốc Bân nhìn Trương Lộc coi hắn là anh em, trong lòng có chút tức giận, thế là bật thốt lên.
" y..."
Trương Lộc giống như một con gà không ngừng ục ục, bỗng bị người ta bóp lấy cái cổ.
Toàn bộ trong phòng đều yên tĩnh lại, Khương Thiên Phóng và Liễu Lâm Lệ vừa thở phào nhẹ nhõm, lại phảng phất như được giải thoát.
Mà Ôn Nhã tuy rằng kinh ngạc, nhưng trong mắt lại tràn đầy ý cười.
Chỉ có Trương Hải Quân trợn mắt lên mà nhìn chằm chằm vào Khương Quốc Bân.
Nhìn thấy Trương Lộc trợn mắt lên, có chút thất kinh, Khương Quốc Bân trái lại càng thêm quyết tâm, không còn khiếp đảm nữa.
Hắn cười nói: "Tớ vốn muốn tìm cậu biểu lộ, thế nhưng mẹ tớ nói không thể làm ảnh hưởng đến việc học tập của cậu, làm lỡ cậu, cho nên tớ chuẩn bị sẽ nói với cậu sau khi thi đại học xong, đáng tiếc..."
"Chuyện này... Chuyện này..."
Trương Lộc nghe vậy thì gãi gãi gò má, ánh mắt không ngừng liếc lung tung, trong khoảng thời gian ngắn nàng không biết nên làm như thế nào cho phải.
"Không sao rồi, thực ra tớ biết cậu không thể yêu thích tớ, cậu đừng để trong lòng. Tớ thích cậu, không có quan hệ gì với cậu cả."
"Làm sao lại không liên quan?" Trương Lộc nhỏ giọng thầm thì.
Nhưng vào lúc này, một chùm sáng rơi xuống từ không trung.
"Tớ phải đi rồi." Khương Quốc Bân lộ ra một nụ cười giải thoát.
Sau đó cầm đèn, đi về phía Hà Tứ Hải: "Thần... Tiếp dẫn đại nhân, cảm ơn ngài."
Hắn trả lại đèn cho Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải gật gật đầu, không hề nói gì và nhận lấy.
"Ba mẹ, tạm biệt."
Khương Quốc Bân quay đầu nói với Khương Thiên Phóng và Liễu Lâm Lệ đang đi theo phía sau hắn.
Hai vợ chồng cứng đờ mà gật gật đầu, run cầm cập, lại không nói được một câu nào.
Khương Quốc Bân lại nhìn mọi người một chút, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở trên người Trương Lộc một hồi.
Tiếp theo hắn xoay người, bước về phía đoàn ánh sáng kia.
"Tiểu Bân."
Đúng lúc này, Trương Lộc bỗng nhiên kêu to một tiếng, xông lên trên, ôm lấy Khương Quốc Bân, ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói một tiếng tạm biệt.
"Tạm biệt..."
Khương Quốc Bân mỉm cười rời đi.
Có lẽ là bởi vì cha mẹ hắn đã đồng ý với hắn là sẽ không ly hôn nữa.
Có lẽ là bởi vì hoàn thành rồi tâm nguyện.
Có lẽ chỉ đơn giản là cái ôm kia của Trương Lộc....
Nói chung là hắn ra đi rất vui vẻ.
Nhưng mà Khương Thiên Phóng và Liễu Lâm Lệ lại tràn đầy bi thương.
Nhưng mà bọn họ đúng là không nghĩ tới, chàng trai trong nhà Trương Hải Quân chính là người tiếp dẫn mà Khương Quốc Bân nói tới.
Khương Quốc Bân không nhắc đến với bọn họ.
"Cảm ơn ngài, tiếp dẫn đại nhân."
Vẫn là Khương Thiên Phóng bình tĩnh lại đầu tiên, đi lên trước lễ phép nói cảm ơn với Hà Tứ Hải.
"Không cần khách sáo." Hà Tứ Hải nói.
Sau đó hắn cũng không nói thêm gì nữa.
"Cháu xuống dưới lầu." Hà Tứ Hải nói với Trương Hải Quân.
"Chị... chị đi cùng với em." Trương Lộc nói.
Sau đó nàng vội vã mà theo phía sau Hà Tứ Hải, muốn ra khỏi cửa.
Khương Thiên Phóng và Liễu Lâm Lệ còn tưởng rằng Hà Tứ Hải là bạn trai của Trương Lộc, không khỏi mà cảm thấy tiếc hận cho tiểu tử ngốc nhà mình.
"Đúng rồi, nếu như các người còn muốn gặp lại hắn, sau... ngày 15 tháng 7 âm lịch năm nay, các người có thể tới trấn Hồ Kim Hoa Hợp Châu tìm tôi. Đương nhiên, tiền đề là hắn vẫn chưa tiến vào luân hồi."
Hà Tứ Hải nói xong thì xoay người đi ra ngoài.
Trương Lộc lập tức kinh ngạc đuổi tới.
"Tiểu Chu... Tiểu Chu... Vậy chị có phải là còn có thể nhìn thấy ông nội?"
"Có thể."
"Thật sao? Tiểu Chu, vậy thì quá tốt rồi."
...
Nghe thấy tiếng nói kích động của Trương Lộc, Khương Thiên Phóng và Liễu Lâm Lệ cũng rất kích động, hai vợ chồng liếc mắt nhìn nhau.
Cuối cùng vẫn là Khương Thiên Phóng mở miệng nói: "Thần và Trương Lộc là..."
"Hắn là em họ của Trương Lộc." Ôn Nhã đại khái cũng nhìn ra đôi chút, thế là mở miệng giải thích.
"Em họ?"
Liễu Lâm Lệ sửng sốt một chút, chợt nhớ tới chuyện năm đó.
------
Dịch: MBMH Translate