Quan hệ của hai nhà trước kia rất tốt, bọn họ cũng có biết chuyện của Hà Tứ Hải.
"Là đứa nhỏ đi lạc năm đó?" Liễu Lâm Lệ hỏi.
"Ừm."
Trương Hải Quân ở bên cạnh nhẹ nhàng gật gật đầu.
Tuy rằng bọn họ rất tò mò, Hà Tứ Hải làm sao lại trở thành một thần linh Địa Phủ, nhưng bọn họ cũng biết, có những lời không nên hỏi thì cũng đừng hỏi.
"Lâm Lệ..."
Ôn Nhã kéo tay Liễu Lâm Lệ, ngồi xuống ở bên cạnh.
Lời phân hai đầu, lại không nói chuyện về hai nhà bọn họ.
Hà Tứ Hải và Trương Lộc xuống lầu, phát hiện mấy người Lưu Vãn Chiếu vẫn chưa đi xa, đang chơi đùa trong sân bóng của tiểu khu.
Lúc này, trên quảng trường có mấy ông bà cụ đang đi dạo.
Bây giờ đang là đầu năm mới, nhảy quảng trường hẳn là còn chưa có bắt đầu.
"Sao thế?" Hà Tứ Hải quay đầu nhìn về phía Trương Lộc đang yên lặng đi theo phía sau mình.
Từ sau khi hỏi có thể gặp được ông nội hay không, nàng không còn nói chuyện nữa.
"Cái gì mà sao thế?" Trương Lộc ngẩng đầu lên giả bộ hồ đồ.
Hà Tứ Hải liếc nàng một cái, không trả lời.
"Được rồi, rất không dễ chịu, thế nhưng cũng rất vui vẻ." Trương Lộc cười khổ nói.
"Vui vẻ?"
"Được một người âm thầm thích nhiều năm như vậy, chết rồi còn ghi nhớ, lẽ nào không đáng để vui vẻ sao?" Trương Lộc hỏi.
Được rồi, đúng là một chuyện đáng để hài lòng.
"Đáng tiếc, Tiểu Bân nếu như..." Trương Lộc lại chán nản nói.
"Nếu như hắn không chết, chị sẽ thích hắn sao?" Hà Tứ Hải hỏi.
"Sẽ không." Trương Lộc không chút nghĩ ngợi mà trực tiếp đáp lại.
"Chắc chắn như vậy?"
"Chị chỉ là coi hắn là một người bạn cùng tuổi chơi đùa từ nhỏ đến lớn, nhưng cho tới bây giờ đều chưa từng cân nhắc đến việc làm bạn gái của hắn, ngẫm lại cũng làm cho người ta cảm thấy cả người không dễ chịu..."
Trương Lộc gãi gãi cằm, có chút chột dạ mà nhìn về phía sau một chút.
"Không cần nhìn, chỉ cần trở về Minh Thổ rồi thì cơ bản là không thể trở lại nhân gian."
"Vậy tại sao vừa rồi em còn nói là có thể gặp lại ông nội?"
"Em là nói cơ bản, ngày 15 tháng 7 âm lịch quỷ môn sẽ mở ra, cho người cũng là cho quỷ một cơ hội gặp mặt người thân."
"Vậy tại sao nhiều năm như vậy, chị lại chưa từng nhìn thấy."
"Đó là bởi vì chị không nhìn thấy, không đại biểu cho việc bọn họ không có đến. Mặt khác, cũng không phải tất cả quỷ đều sẽ bị triệu hoán tới, còn phải xem người có thành tâm hay không."
"Được rồi, không quản những thứ này nữa, chỉ cần có thể nhìn thấy ông nội là tốt rồi, chị rất nhớ ông." Trương Lộc nói xong thì vẻ mặt liền trở nên buồn bã.
Buồn bã hơn nhiều so với lúc Khương Quốc Bân rời đi.
Tuy rằng ngoài miệng Trương Lộc nói ông nội không công bằng, vì tìm kiếm Hà Tứ Hải mà thường xuyên ở bên ngoài, thế nhưng mỗi lần hắn trở về đều mang cho Trương Lộc đồ chơi tốt hoặc là đồ ăn ngon.
Đặc biệt là lúc nghỉ đông và nghỉ hè, biết Trương Lộc trở về quê nhà, Trương Kiến Quốc cũng đặc biệt sẽ về thăm cháu gái.
Khi đó Trương Lộc liền thường xuyên ngóng trông ông nội có thể trở về.
"Ba ba." Đào Tử chạy về phía Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải thuận tay ôm nàng lên.
"Ba ba, ba nhìn kìa." Đào Tử chỉ lên trời.
Hà Tứ Hải nhìn lại theo ngón tay của nàng, bầu trời đêm cực đẹp, sao đầy trời, dải ngân hà thật dài bắc ngang qua bầu trời.
Buổi tối ở Lộc thị không phải là kiểu đưa tay không thấy được năm ngón như những nơi khác, cho dù là buổi tối thì vẫn rất là sáng sủa, nhưng vẫn không che được ánh sáng của những vì sao trên trời.
Uyển Uyển và Huyên Huyên ngước cổ, cùng dần dần đi về phía bên cạnh Hà Tứ Hải.
"Cẩn thận một chút, kẻo lại té ngã." Hà Tứ Hải gõ nhẹ lên đầu nhỏ của hai người bọn họ.
Lưu Vãn Chiếu và Nghiêm Tú Ảnh cũng đi tới.
"Tại sao điện thoại di động lại không chụp được vậy?"
Lưu Vãn Chiếu nhìn bức ảnh đen thùi lùi trên điện thoại di động, có chút ngây ngốc mà nói.
"Bật chế độ ban đêm lên thử xem." Trương Lộc đề nghị.
Sau đó nghiên cứu nửa ngày, cũng không tìm được chế độ ban đêm, cuối cùng thu được đáp án, là cần một phần mềm chuyên nghiệp hơn mới được.
Được rồi, cuối cùng nàng đành trực tiếp từ bỏ, quá phiền phức rồi.
"Đi thôi, em mang mọi người ra bờ biển đi dạo một chút."
Trương Lộc kéo tay Nghiêm Tú Ảnh rồi đi về phía trước.
Đào Tử giãy giụa muốn xuống khỏi người Hà Tứ Hải.
Sau đó nàng cùng Uyển Uyển và Huyên Huyên đuổi theo phía sau Trương Lộc.
"Ha ha..."
"Ha ha..."
"HI hi..."
Lưu Vãn Chiếu kéo cánh tay Hà Tứ Hải đuổi theo ở phía sau.
Đường cái vùng duyên hải buổi tối không còn xe, bọt nước đánh lên bờ, phát ra tiếng rì rào, gió nhẹ thổi qua ngọn cây, truyền đến tiếng động xào xạc.
Một ánh sáng quét ngang bầu trời đêm, giống như muốn chia bầu trời ra làm hai.
Mấy đứa nhóc tò mò nhìn về phía ánh sáng.
Hóa ra là đèn phát ra từ đỉnh của một tòa nhà cao tầng.
"Thực sự là quá đẹp rồi."
Gió nhẹ thổi qua tóc Lưu Vãn Chiếu, nàng cảm khái nói với Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải gật gật đầu, đúng là rất đẹp, đẹp đến mức khiến người ta cảm thấy có chút cảm giác như mộng ảo.
Bọn nhỏ không ngừng mà chạy tới chạy lui, vui cười, nô đùa..., phát tiết hết phần tinh lực còn lại của mình.
"Ông chủ, ông chủ, bọn họ đang làm gì thế?"
Đúng lúc này, Huyên Huyên đột nhiên chạy về từ phía trước, lôi vạt áo của Hà Tứ Hải, chỉ vào đường rồi hỏi.
Hà Tứ Hải có chút buồn cười, đây không phải đã tỏ rõ rồi sao? Liếc mắt đã có thể thấy được.
Thì ra có người đang ăn đồ nướng ở ngoài trời, ba năm người làm thành một bàn, nghe tiếng sóng, gió biển thổi, thổi trâu, uống rượu, vô cùng thích ý.
Nhưng mà giờ mới đầu năm mới, không ngờ sạp nướng cũng đã khai trương rồi.
"Bọn họ đang ăn đồ nướng."
"Em cũng rất muốn ăn đồ nướng, nhất định là ăn thật ngon."
Huyên Huyên nuốt nước bọt nói, trong gió biển thổi tới có chen lẫn mùi thơm của đồ nướng.
"Em nhìn cái bụng nhỏ của mình một chút đi, còn có thể ăn được sao?" Lưu Vãn Chiếu ngồi xổm xuống, vỗ vỗ nhẹ ở trên cái bụng nhỏ của nàng.
"Ha ha ~, ăn không vô, em quên mất." Huyên Huyên hơi ngượng ngùng mà nói.
Chuyện này vậy mà cũng có thể quên được.
"Ngày mai đi, ngày mai để chị tiểu Lộc tìm một chỗ, anh sẽ mang các em đi ăn." Hà Tứ Hải sờ sờ đầu nhỏ của nàng rồi nói.
"Được nha."
Huyên Huyên mừng rỡ đáp một tiếng, sau đó chạy về phía trước, nàng muốn nói lại tin tức tốt này cho mọi người.
Đương nhiên trọng điểm là phải nói cho chị tiểu Lộc, để cho nàng tìm một quán ăn ngon nhất.
------
Dịch: MBMH Translate