Những kim quang tín ngưỡng này tự nhiên cũng rơi vào lên người đi đường và những tín đồ.
Điều này làm cho những người đi đường được bao phủ bởi kim quang, không tự chủ cảm thấy kính sợ với cảm giác an bình.
Đây cũng là nơi tập trung nhiều tín ngưỡng, hình thành nhất cổ đại thế, thả đại nhân lòng kính nể.
Kim quang Tín ngưỡng là đồ tốt, đồng thời cũng là điều xấu.
Tín ngưỡng là dục vọng, có chỗ tin, tất có sở cầu, cầu hiện tại, cầu kiếp sau, cầu an lòng, cầu không được...
Uyển Uyển với Huyên Huyên tuy nhỏ, thế nhưng các nàng cũng coi như là Thần linh, những cái này không thuộc về các nàng khi rơi trên người các nàng, đối với các nàng mà nói nó giống như là một chất độc.
Không chỉ không hấp thu được không nói, mà còn có thể bị dục vọng trong đó nuốt chửng.
Mà trống bỏi nhìn như tinh xảo đáng yêu, trên thực tế lại là trấn hồn cổ uy lực mạnh mẽ
Đèn Dẫn Hồn tất nhiên là không cần phải nói, lửa là khởi nguồn của nền văn minh nhân loại, tượng trưng cho ấm áp, tượng trưng cho thủ hộ, tượng trưng cho nhà, tượng trưng cho hy vọng, tượng trưng cho văn minh truyền thừa ...
Cho nên ánh sáng đèn dẫn hồn của Huyên Huyên tạo thành một thứ ánh sáng vô hình bằng mắt thường không thể nhìn thấy bao phủ lên tất cả mọi người.
Mà Uyển Uyển rung động cổ tay, nhẹ nhàng chuyển động trống bỏi, thùng thùng vài tiếng, một đạo sóng gợn vô hình hướng bốn phía khuếch tán, làm vỡ nát cơn mưa tín ngưỡng không ngừng rơi xuống, hình thành một trạng thái chân không khổng lồ.
"Thật là đáng kinh ngạc, mọi người muốn đi bái kiến sao?" Nghiêm Tú Ảnh ngước cổ nhìn về phía trên không nói.
"Nhất định phải đi bái chứ, đi thôi, tôi đưa mọi người đi." Trương Lộc nói.
"Các cô đi đi, chúng tôi không đi được." Hà Tứ Hải ngước đầu nhìn về phía ánh sáng tín ngưỡng đầy trời kia trên không trung, như có điều suy nghĩ nói.
"Hả?" mọi người nghe vậy hơi kinh ngạc.
"Tứ Hải?" Lưu Vãn Chiếu nghi hoặc mà gọi một tiếng.
"Không có chuyện gì, các em đi đi." Hà Tứ Hải cười nói.
Các nàng chỉ là người bình thường, những sức mạnh Tín Ngưỡng này không ảnh hưởng tới các cô.
"Vậy được, vậy chúng ta đi thôi."
Nghe Hà Tứ Hải nói như vậy, Lưu Vãn Chiếu mới yên tâm gật đầu, sau đó cùng Trương Lộc với Nghiêm Tú Ảnh đi về phía trước.
Đào Tử cũng muốn đi, lại bị Hà Tứ Hải kéo lại, thêm vào Uyển Uyển với Huyên Huyên cũng không đi, cũng không nháo muốn đi nữa.
Nghiêm Tú Ảnh với Trương Lộc ở phía trước cũng tò mò nhìn lại, có chút không hiểu nổi.
Hà Tứ Hải chỉ là một "Tiểu thần" Địa Phủ, nhìn thấy đại lão như Quan m Bồ Tát không nên tỏ thành kính sao?
Đúng lúc này, Hà Tứ Hải cởi bỏ chiếc hồ lô nhỏ đang buộc quanh eo mình.
"Đào Tử, ba sẽ làm một trò ảo thuật cho con xem." Hà Tứ Hải nói với Đào Tử đang nhìn xung quanh.
"Có thật không? Là ảo thuật gì ạ?" Đào Tử kinh hỉ hỏi.
"Con xem."
Hà Tứ Hải để bàn tay mở ra, để cho nàng nhìn về phía hồ lô nhỏ trong lòng bàn tay.
Sau đó ném nó lên, Đào Tử theo bản năng mà ngẩng đầu nhìn lại, nhưng mà ...
Hồ lô cũng không có rơi xuống, mà hồ lô biến mất rồi.
Đào Tử nắm lấy tay Hà Tứ Hải, trên dưới phải trái lật xem, vẻ mặt hiếu kỳ, hồ lô nhỏ đi đâu rồi? Sao nó lại biến mất không thấy chứ?
Nhưng Uyển Uyển với Huyên Huyên lại ngửa đầu nhìn về phía không trung.
Chỉ thấy không trung có một hồ lô dài ra theo gió, che kín bầu trời, chỉ là người bình thường mắt thường không thể nhận ra mà thôi.
Mà lúc này miệng hồ lô bỗng nhiên bành tuôn ra hai khí trắng đen, giống như hai con rồng, xoay quanh sức mạnh Tín Ngưỡng đầy trời, giống như hai con rồng vờn hạt, cắn nuốt hết tín ngưỡng trên bầu trời.
Làm cho kim quang trên trời bị quét đi sạch sành sanh, lộ ra bầu trời xanh biếc, ngay cả tiếng tụng kinh niệm phật trên không trung cũng ngừng lại, nhưng là rất nhanh lại tiếp tục bắt đầu, bởi vì lại có tín ngưỡng mới từ mặt đất bốc lên, nhưng mà từng tia từng dòng, giống như dòng suối, chậm rãi một lần nữa tụ lại.
Nhưng mà những đoạn kinh văn trên không trung có cảm giác sẽ bị đứt đoạn bất cứ lúc nào, ngay cả âm thanh tụng kinh Phật cũng đã nhỏ đi rất nhiều.
"Ba ba, ba biến đi đâu rồi, nhanh lên một chút biến trở về đi, nhanh lên một chút biến trở về đi ..." Đào Tử tò mò thúc giục.
Hà Tứ Hải nắm tay lại, lại mở ra, sau đó chỉ thấy hồ lô bỗng dưng rơi vào trong lòng bàn tay Hà Tứ Hải.
Đào Tử tò mò ngẩng đầu nhìn về phía không trung, nhưng vẫn như trước trống rỗng mà chẳng có cái gì cả.
"Thật là lợi hại, ba ba, nhanh lên một chút nói cho con biết, ba là làm sao được vậy, mau dạy cho con với." Đào Tử lôi kéo tay Hà Tứ Hải hưng phấn hỏi.
"Ma pháp không thể nói cho người khác biết được, nói cho người khác biết rồi, Ma pháp sẽ không linh." Hà Tứ Hải nhẹ chạm vào chiếc mũi tinh xảo của cô.
Đào Tử ngay lập tức lấy tay che miệng nhỏ của mình, sợ mình không nhịn được.
"Chờ con lớn rồi, ba ba sẽ nói cho con biết bí mật này." Hà Tứ Hải vuốt đầu nhỏ của cô nói.
"Vậy ba sẽ không còn phép thuật sao?" Đào Tử thả tay xuống, ngạc nhiên hỏi.
"Đúng, ba sẽ không có ma pháp, thế nhưng sau khi con biết bí mật phép thuật, con sẽ dùng được phép thuật." Hà Tứ Hải nói.
"Ồ ~" Đào Tử lộ ra vẻ mặt như đã ngộ ra.
Hà Tứ Hải cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vừa quay đầu, chỉ thấy Uyển Uyển với Huyên Huyên vẻ mặt mong đợi nhìn hắn.
Hà Tứ Hải:...
Chuyện này là sao, hai đứa nhỏ ngốc này, không lẽ thực sự cho rằng hắn biết phép thuật đấy chứ?
Xem hình dạng của các nàng, rất có thể, thậm chí còn mong mỏi Hà Tứ Hải nói cho các nàng biết bí mật phép thuật hơn Đào Tử.
"Đi thôi, chúng ta đi tìm chị tiểu Lộc của các con." Hà Tứ Hải nói với ba đứa nhỏ.
Mặc dù vô số sức mạnh Tín Ngưỡng từ trên mặt đất bốc lên, nhưng mà muốn tái ngưng tụ thành khổng lồ như trước đó, giống như một cái hồ, thì trong thời gian ngắn hầu như là không thể nào.
Nhưng vào lúc này, một tiếng niệm phật từ phía sau truyền đến.
"A Di Đà Phật "
------
Dịch: MBMH Translate