Mà kiểu tóc của Trương Lộc với Lưu Vãn Chiếu khá giống nhau, cũng là tóc ngắn, hơi giống đầu nấm, khuôn mặt nhỏ nên trông người nhỏ hơn.
Không giống như Lưu Vãn Chiếu, cho dù để tóc ngắn, cũng là một bộ dáng khôn khéo già dặn, nhìn qua cô ấy càng trẻ trung hơn, giống như là một học sinh cấp ba hơn là sinh viên đại học.
"Mẹ tôi trước đây từng để kiểu tóc này, tôi muốn để kiểu tóc giống bà ấy, sau đó phát hiện nhìn cũng rất đẹp, cho nên vẫn luôn để kiểu tóc này." Nghiêm Tú Ảnh giải thích.
Đám người nghe vậy lúc này mới có chút bừng tỉnh.
"Kỳ thực cũng rất đẹp mắt, khuôn mặt của Tú Ảnh cũng thích hợp với kiểu tóc như vậy." Lưu Vãn Chiếu nói.
"Chủ yếu mẹ tôi nội tình tốt, tôi hoàn toàn là di truyền từ mẹ tôi." Nghiêm Tú Ảnh hoàn toàn kiêu ngạo.
"Đầu nấm của con cũng rất dễ nhìn, ba ba giúp con cắt đấy." Đào Tử ở bên cạnh chỉ chỉ tóc của mình, có phần đắc ý nói.
"Không đúng, là dì cắt." Huyên Huyên ở bên cạnh phản bác.
Bởi vì nàng nhớ rõ lần trước cùng đi cửa hiệu làm tóc, một dì đã giúp Đào Tử cắt tóc.
Đào Tử suy nghĩ một chút, hình như là có chuyện như vậy, nhưng mà trước đây đều là do Hà Tứ Hải cắt, cho nên nàng cũng đã quên chuyện này.
"Thế nhưng cũng rất dễ nhìn." Đào Tử nói.
"Của chị càng đẹp hơn, mẹ chị giúp chị cắt đấy."
Kiểu tóc của Huyên Huyên cũng gần giống với Đào Tử, thế nhưng nàng không thể ra ngoài cắt tóc, tóc cắt xuống sẽ trực tiếp biến mất không còn tăm hơi, cho nên đều là Tôn Nhạc Dao giúp nàng cắt bỏ.
"hiahiahia ..."
Uyển Uyển ở bên cạnh cười ha hả không lên tiếng, thế nhưng nàng cảm thấy là của mình đẹp mắt nhất, là cái đầu khả ái nhất thiên hạ.
"Của tôi mới là đáng yêu nhất."
"Của em mới đúng."
Đào Tử với Huyên Huyên tranh chấp.
Huyên Huyên cuống lên, hướng về bên cạnh Uyển Uyển hỏi: "Em nói xem ai đáng yêu nhất."
"hiahiahia ... Của em đáng yêu nhất." Uyển Uyển không chút nào khiêm tốn nói.
"Tại sao?"
Đào Tử với Huyên Huyên nghe vậy, đương nhiên không phục lắm.
"Bởi vì tôi có hai cái chùm tóc, tóc nhiều hơn so với hai người." Uyển Uyển chỉ vào đầu của mình nói.
Được, nàng thắng.
Uyển Uyển đích thật là có tóc nhiều nhất.
"Hừ, em về sau không hớt tóc nữa, nuôi thật dài, như của chị Tú Ảnh vậy, nhất định so với chị đáng yêu hơn." Đào Tử nói.
Huyên Huyên nhìn về phía chị mình.
"Em nhìn cái gì?"
Lưu Vãn Chiếu hoài nghi đứa nhỏ này đang ở trong lòng phỉ báng mình.
Huyên Huyên vội vàng đưa ánh mắt lặng lẽ mà dời đi, nhìn về phía Nghiêm Tú Ảnh bên cạnh.
Theo Uyển Uyển nói, tóc ai nhiều, thì đầu của người đó đáng yêu nhất, như vậy chị Tú Ảnh nhất định là đáng yêu nhất rồi.
"Chúng ta đã đến rồi, mọi người đã nhìn thấy tòa Quan m kia chưa?" Trương Lộc hưng phấn chỉ vào bên ngoài cửa sổ.
Đám người hướng về mặt biển nhìn lại, chỉ thấy một vị phật khổng lồ sừng sững trên mây.
Uyển Uyển với Huyên Huyên cùng nhau kinh một tiếng, há to mồm trợn mắt ngoác mồm.
Đám người chỉ nghĩ bọn là vì nhìn thấy tượng phật lớn như vậy mà ngạc nhiên.
Chỉ có Hà Tứ Hải biết, là bởi vì các nàng nhìn thấy ánh sáng vàng trên bức tượng Phật che khuất bầu trời và mặt trời, tiếng tụng kinh phật như chỉ nghe thấy lờ mờ ở bên tai.
Lẽ nào thật sự có Quan Âm sao?
Kim quang phía trên tượng phật Quan m Phật giống như mặt trời thứ hai vậy.
Có thể là những kim quang này lại có vẻ rất phân tán, không ngừng tràn ra tứ phía.
Mà từ trên trời truyền đến vô số câu tụng kinh bằng tiếng Phạn, từng cái từng cái chảy xuôi kinh văn, giống như đường ống vậy, đem những kim quang này vận chuyển đến một nơi vô định trong hư không.
Thế nhưng cho dù như vậy, tốc độ vận chuyển, vẫn không thể đuổi kịp tốc độ tràn lan.
Nhưng mà ở mặt đất mỗi giờ mỗi khắc đều có tín ngưỡng mới sinh ra, lao nhanh lên, trên không trung tụ hợp lại một nơi, thế là tạo thành một loại cân bằng.
Đây là ánh sáng của Phật, cũng là ánh sáng Tín Ngưỡng, Hà Tứ Hải đoán rằng những câu tụng kinh văn đó đã được liên kết với Phật quốc thoát vào hư không.
Quan m không biết nó có thật sự tồn tại hay không, nhưng đã trốn vào Phật quốc, tiếp thu những tín ngưỡng này.
Thế nhưng những điều này cũng không quan trọng, Quan m là Phật, Phật không phải Quan m.
Tín đồ tín ngưỡng là Quan m, là Phật.
Mà những kỳ quan được hình thành trên bức tượng phật Quan m này người bình thường không thể nhìn thấy hết được.
"Có phải rất sốc đúng không?" Sau khi xuống xe, Trương Lộc hướng về mọi người hỏi.
Quan m một thể ba vị, một tay cầm hoa sen, một tay khác cầm kinh thư, tay còn lại cầm chuỗi hạt phật, rất trang nghiêm và uy nghiêm.
Ánh mắt của nó dường như mỗi giờ mỗi khắc đều đang nhìn chằm chằm vào thế giới bên dưới vậy.
Hai đứa nhỏ dưới ánh nhìn uy nghiêm của Quan m rùng mình một cái.
Uyển Uyển lấy trống bỏi của nàng ra, Huyên Huyên thắp sáng chiếc đèn lồng nhỏ của mình.
Chỉ có như vậy mới mang lại cảm giác an toàn cho bọn họ.
Trên thực tế, nó cũng xác thực mang lại sự an toàn cho bọn họ.
Bởi vì giữa bầu trời tín ngưỡng Phật quang như trời mưa, đem nước biển sau lưng tượng Phật nhuộm thành màu vàng.
------
Dịch: MBMH Translate