Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 897 - Chương 897: Thiếu Nữ Tự Tử

Chương 897: Thiếu Nữ Tự Tử Chương 897: Thiếu Nữ Tự Tử

Sáng sớm hôm sau, Hà Tứ Hải đi tìm Nghiêm Chấn Hưng mượn xe.

Xe của Nghiêm Chấn Hưng là một chiếc BMW series 7, người làm ăn chính là có tiền.

Đợi ăn sáng xong, tìm Dương Bội Lan lấy số điện thoại của Dương Dũng, liền chuẩn bị đi lên huyện, nhưng Đào Tử nhất định muốn đi theo.

Hà Tứ Hải cũng hết cách, chỉ có thể đưa nàng cùng đi theo.

"Chú ý an toàn." Bà nội có chút không yên tâm dặn dò.

"Biết rồi, bà nội."

"Con biết đường không? Nếu thực sự không được, thì để cho ba con đi."

"Có bản đồ, bản đồ của chú Nghiêm rất chính xác, cha con cũng đã lâu rồi không lái xe, hắn lái xe, càng không yên lòng."

Chà, cái này cũng là lý do tại sao lại để Hà Tứ Hải đi đón người.

Trương Lục Quân tuy rằng đã có bằng lái xe nhiều năm, thế nhưng vẫn đúng là lái xe chưa được mấy lần.

"Trên đường đi chậm một chút, lên đến huyện thì gọi điện thoại trở về." Trương Lục Quân ở bên cạnh nói.

"Biết rồi, đi đây." Hà Tứ Hải nhấn khẽ ga, xe trượt ra ngoài.

"Tạm biệt bà nội."

Đào Tử đang ngồi ở ghế cạnh tài xế hướng về Dương Bội Lan vẫy vẫy tay nhỏ.

Nàng ngồi ở phía sau một mình, Hà Tứ Hải không yên lòng, lại nói ghế tựa cũng không an toàn, thế là dứt khoát để cho cô bé ngồi ở ghế phụ.

Nhưng mà Đào Tử luôn luôn ngoan ngoãn, ngược lại cũng không cần quá lo lắng.

"Đi nhanh về nhanh." Dương Bội Lan vẫy tay nói.

Sau đó nhìn xe đi xa.

"Được rồi, trở vào thôi, chẳng mấy chốc sẽ trở về."

Trương Lục Quân nói với Dương Bội Lan vẫn còn đang tiếp tục nhìn.

Lúc này xe đã sớm đi không còn nhìn thấy.

Dương Bội Lan nghe vậy lúc này mới thu hồi ánh mắt.

"Nếu không, chúng ta mua chiếc xe?" Trương Lục Quân bỗng nhiên nói.

"Mua xe? Tiền có đủ không?" Dương Bội Lan nhíu mày nói.

"Tứ Hải không phải đem ba mươi lăm vạn trả lại cho tôi sao?"

Dương Bội Lan lúc này mới hiểu ra.

"Hơn nữa có xe, tôi cũng có thể đưa bà đi dạo xung quanh." Trương Lục Quân kéo tay Dương Bội Lan nói.

Dương Bội Lan hơi ngượng ngùng mà rút tay về.

"Vậy ông tự quyết định đi, hoặc là đợi Tứ Hải về hỏi nó thử xem."

Bà nội ở bên cạnh thấy vậy, lắc đầu, xoay người trở vào trong nhà.

Huyện mà Hà Tứ Hải muốn đi, tên là huyện Quang Xương, cũng là huyện gần thị trấn Trương gia trấn nhất.

Huyện Quang Xương không lớn, tòa nhà lớn nhất tất nhiên chính là ủy ban chính quyền huyện.

Cả huyện được chia làm hai bởi sông 旴 Giang Nhất, con sông này uốn cong thành hình chữ S, huyện Quang Xương được xây dựng dọc theo con sông theo cách này.

Tuy rằng là gần sông, nhưng phong cảnh cũng không được đẹp lắm, Giang Thủy không nói cũng được.

Thị trấn thấp bé, cùng phần lớn thị trấn không khác nhau nhiều.

Nhưng mà bởi vì là đang trong lễ mừng năm mới, trong huyện ngược lại là náo nhiệt nhiều hơn mấy phần.

Đặc biệt là có rất nhiều người ở bến xe, tất cả đều xúng xính túi lớn túi nhỏ đi thăm người thân, bạn bè.

Hà Tứ Hải đã gọi điện thoại liên lạc với Dương Dũng, biết hắn một lúc nữa mới đến.

Thế là đem xe dừng lại ở bên đường, mang theo Đào Tử xuống xe.

Mặc dù gần bến xe không có gì hay để đi dạo, nhưng dù sao cũng còn hơn là ngồi đợi ở trong xe.

Nhưng mà một lần đi dạo này, lại có một chuyện xuất hiện.Do gần Tết nên có rất nhiều người đứng chờ xe ở bên đường.

Đa số đều tay xách nách mang, kéo dòng kéo họ, vô cùng huyên náo.

Có một đại gia đình cách không xa Hà Tứ Hải.

Có ít nhất tám chín người, nào là cô dượng, chú hai, bác cả, bên đường thì bày đầy các loại sữa, túi quà với rượu bia thuốc lá.

Chắc là ngồi xe buýt từ nơi xa đến đây, gương mặt họ không giấu được vẻ mệt mỏi, chỉ có mấy đứa trẻ là đang nô đùa vô cùng hăng hái.

Trong số đó có một người trung niên gầy gò, ngồi xổm bên lề đường, cau mày, ánh mắt phờ phạc, phì phèo hút thuốc.

Phía sau có một người phụ nữ trung niên thấp gầy, người dắt theo một cậu bé tầm mười ba mười bốn tuổi rồi nói điều gì đó, có lẽ là bảo cậu đừng chạy lung tung.

Bên cạnh còn có một cô gái khoảng mười bảy mười tám tuổi, mặc đồng phục học sinh, phần trên là chiếc áo kiểu vest màu xanh, phía dưới mặc chiếc váy sọc cùng đôi vớ dài, cột tóc đuôi ngựa, ăn mặc cực kì giống phong cách Nhật bản.

Phần tóc đuôi ngựa cực kỳ dài, dài gần đến mông.

Lúc này cô đang dùng chân đá vào một hòn đá bên đường.

Nhưng mỗi lần đều là đá hụt, không chạm vào hòn đá được.

Nhưng cô không nản lòng và tiếp tục đá.

“Anh hai, anh đừng ngồi đây nữa, giúp em tìm xe đi.” Lúc này một cô gái khác ở bên cạnh lên tiếng.

Người đàn ông trung niên hút thuốc nghe thế liền tỉnh táo lại, vội vàng đứng dậy.

“Người về quê đón Tết thì nhiều còn xe thì ít, không dễ kiếm xe, có đợi thêm nữa cũng không được đâu, chúng ta đi thôi.”

“Chúng ta thì không thành vấn đề nhưng bọn trẻ có lẽ không chịu nổi đâu, thay vì gọi xe giữa đường, chi bằng ở đây gọi xe đi.” Một người trung niên khác lớn tuổi hơn một tí lên tiếng.

Ngoại hình ba người họ hơi giống nhau, có lẽ là ba anh chị em, Tết đến nên dắt nhau cùng về thăm ông bà.

“Thực sự không được thì gọi cho ba nhờ ông ấy tìm xe đi.” Người trung niên hút thuốc, cũng chính là anh hai nói.

Anh cả và em gái tỏ ra rất tán đồng lời ông ấy nói.

Anh cả liền lấy điện thoại ra, còn em gái thì tất bật lo cho các em.

Hà Tứ Hải dắt theo Đào Tử đi ngang qua họ.

Cô gái tóc dài đang đá những viên đá bên đường, thấy một đôi chân ngắn đi qua trước mặt mình liền vô thức ngẩng đầu lên.

Đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải mỉm cười với cô.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment