Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 898 - Chương 898: Thiếu Nữ Tự Tử (2)

Chương 898: Thiếu Nữ Tự Tử (2) Chương 898: Thiếu Nữ Tự Tử (2)

Cô gái sững người, ngơ ngác nhìn Hà Tứ Hải dẫn Đào Tử đi qua trước mặt mình.

Sau đó cô mới phản ứng lại, quay đầu nhìn người nhà phía sau mình rồi sải bước đuổi theo Hà Tứ Hải.

“Chờ một chút, chờ một chút...”

Cô vừa hét lớn vừa chạy, mái tóc đuôi ngựa dài sau đầu tung bay, tràn đầy sức trẻ, nhưng không ai nhìn thấy cô, đương nhiên cũng không ai thưởng thức được cảnh này.

Cô nhanh chóng bắt kịp Hà Tứ Hải.

Cô đến bên cạnh Hà Tứ Hải, nghiêng đầu hỏi: “Thần tiên?”

Hà Tứ Hải phớt lờ cô ấy vì cậu ta đang nói chuyện với Đào Tử.

Đào Tử nhìn thấy những chiếc xe thú nhún bày bên ngoài cửa hàng ven đường, cô ấy muốn ngồi.

“Muốn ngồi thì ngồi đi.”

Khi Đào Tử nghe thế liền chạy đến một chiếc xe thú nhún hình quả bí ngô, Hà Tứ Hải bế cô bé ngồi vào, sau đó đi vô cửa hàng rồi đổi tiền lẻ với ông chủ.

Thấy Hà Tứ Hải không trả lời, cô gái cũng không hỏi thêm mà chỉ lặng lẽ đi theo sau lưng.

Sau khi Hà Tứ Hải nhét đồng xu vào, chiếc xe bắt đầu nhún, lúc này cậu ta mới nói: “Xin chào.”

“Xin chào, Tiếp dẫn đại nhân.” Cô gái vội nói.

“Học sinh à?” Hà Tứ Hải nhìn cô rồi hỏi.

Cô gái gật đầu, sau đó nói: “Ừm, tôi là học sinh trường trung học số bảy trăm sáu mươi tám.”

“Bảy trăm sáu mươi tám?” Hà Tứ Hải không biết trường này.

“Bảy trăm sáu mươi tám là một trường cấp ba trọng điểm ở Hồng Thành.” Cô gái vội giải thích.

Hà Tứ Hải nghe xong liền hiểu ra.

“Cho nên cô đến từ Hồng Thành?”

“Ừm, tôi đến đây chúc Tết ông bà nội.” Cô gái nói.

“Tên cô là gì, tại sao lại chết?” Hà Tứ Hải hỏi.

Đồng thời bỏ vào miệng một viên kẹo được mua lúc đổi tiền lẻ ở cửa hàng.

Nếu không, cậu ta đứng đây một mình, miệng cứ mấp máy, người khác sẽ nghĩ cậu ta bị thần kinh, đứng nói chuyện một mình.

“Tôi tên Tôn Hỉ Anh, năm nay mười tám tuổi, không đúng, năm nay tôi hai mươi tuổi, lúc chết là mười tám tuổi, tôi bị người ta đẩy xuống lầu giết chết.” Tôn Hỉ Anh nói với vẻ phẫn uất.

“Hả? Bị giết sao?” Hà Tứ Hải có hơi ngạc nhiên rồi nhìn Tôn Hỉ Anh.

Dáng người Tôn Hỉ Anh không tệ, tuy không quá xinh đẹp, nhưng là thiếu nữ mà, khắp người tràn đầy sức sống thanh xuân, nhất định không xấu, khá là ưa nhìn.

Lẽ nào do thấy sắc nổi ý xấu, mượn tay giết người?

“Hung thủ đã bị bắt chưa?” Hà Tứ Hải hỏi.

Người chết là nữ sinh cấp ba nên khá là nhạy cảm, vì để ổn định xã hội và xoa dịu lòng dân, thông thường án mạng sẽ được điều tra như một vụ trọng án, cộng thêm sự phát triển của công nghệ hiện đại, tốc độ phá án sẽ rất nhanh.

Nhưng Tôn Hỉ Anh lại lắc đầu.

“Tại sao?” Hà Tứ Hải hơi ngạc nhiên, lẽ nào trong đây còn có ẩn tình sao.

“Mọi người đều nghĩ là tôi tự tử.” Tôn Hỉ Anh nói.

“Tự tử?”

“Đúng, tự tử, phía cảnh sát thông báo rằng tôi đã nhảy lầu tự tử vì áp lực học hành, nhưng hoàn toàn không phải vậy…” Tôn Hỉ Anh kích động nói.

“Tôi bị người ta đẩy từ trên lầu xuống.”

“Theo lý thì một học sinh cấp ba như cô sẽ không thể đắc tội ai được, sao vô duyên vô cớ lại giết cô?”

“Đây cũng là điều tôi không hiểu, bình thường tôi cũng không tiếp xúc nhiều với bọn họ, hôm đó bọn họ lại đột nhiên tìm tôi ...” Tôn Hỉ Anh vẻ mặt đầy khó hiểu nói.

“Bọn họ?” Hà Tứ Hải chú ý đến từ này.

“Đúng, bọn họ là mấy cô gái hư hỏng trong trường chúng tôi, lũ khốn nạn.” Tôn Hỉ Anh nghiến răng nói.

“Tôi học rất giỏi, lần nào thi cũng đứng nhất hoặc đứng hai, trước giờ chưa từng đứng hạng ba, cho nên thầy cô và bạn học rất mến tôi.”

“Những đứa học không giỏi tuy nhìn tôi rất chướng mắt, nhưng chưa từng chọc ghẹo tôi, nhưng hôm đó không rõ vì lý do gì mà Nguỵ Tinh Nghiên dẫn theo mấy tên tay sai của nó đến chặn đường tôi…”

“Tôi không sợ bọn họ, nếu họ dám bắt nạt tôi, tôi sẽ nói với giáo viên.” Tôn Hỉ Anh vẻ mặt oán giận, hung hăng nói.

Nhưng Hà Tứ Hải nhìn thấy cơ thể cô khẽ run lên.

“Họ kéo tôi lên sân thượng rồi nói phải dạy cho tôi một bài học, tôi liên tục vùng vẫy, sau đó cảm thấy sau đầu bị đánh mạnh một cái, tiếp đó tôi không còn biết gì nữa…”

“Đến khi tôi tỉnh lại thì đã thấy mình máu me be bét nằm trên đất.” Tôn Hỉ Anh nghẹn ngào nói.

“Nhà trường thông báo với ba mẹ tôi, họ nói tôi đã nhảy lầu do áp lực học hành.”

“Ba tôi hoàn toàn không tin, nhưng không tin thì làm gì được chứ, nhà trường lo lắng cho danh tiếng của trường, chuyện to hoá nhỏ, hoàn toàn không điều tra kỹ càng, một mực bảo tôi tự tử.”

“Họ vịn cớ không muốn ảnh hưởng đến kỳ thi tuyển sinh đại học của các học sinh khác, yêu cầu ba tôi từ bỏ điều tra, còn yêu cầu đồn cảnh sát báo cáo vụ việc là tự tử…”

Hà Tứ Hải đại khái hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Tuy nhiên, Hà Tứ Hải vẫn hơi thắc mắc.

“Cô nói mấy cô gái hư hỏng đó bình thường không qua lại với mình đúng không?”

Tôn Hỉ Anh gật đầu.

“Bọn họ học rất kém, lại không cùng một lớp, bình thường còn không nói chuyện.”

Thật kỳ lạ, bọn họ không nên vô duyên vô cớ tìm Tôn Hỉ Anh mới đúng, bởi vì muốn tìm thì đã tìm từ lâu rồi.

“Cô biết lý do không?” Hà Tứ Hải hỏi thẳng.

Sở dĩ hỏi như vậy là vì sau khi Tôn Hỉ Anh biến thành quỷ, lẽ ra phải đi điều tra mới đúng.

Nhưng Tôn Hỉ Anh lại lắc đầu, biểu thị bản thân không biết.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment