"Vậy tâm nguyện của cô là gì?” Hà Tứ Hải hỏi.
Tôn Hỉ Anh vẻ mặt vẫn mù mờ rồi lắc đầu.
Hà Tứ Hải: …
Được rồi, đây là lần đầu tiên cậu ta gặp một con quỷ lơ mơ thế này.
Cô ta đến chấp niệm của bản thân còn không rõ, sao có thể lưu lại nhân gian được nhỉ?
Trong lòng Hà Tứ Hải không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
“Vậy tại sao trước tiên không tìm hiểu lý do mấy cô gái xấu xa đó lại muốn giết cô?” Hà Tứ Hải nghĩ một lát rồi hỏi.
Tôn Hỉ Anh nghe thế liền gật đầu, đây cũng là điều cô luôn thắc mắc, đến lúc chết cũng không biết vì sao, theo lý thì chả có thâm thù đại hận gì hết.
Mấy cô gái đó dù có xấu xa đến đâu cũng không ác độc đến mức giết người, sau khi chết cô cũng đã đến gặp những người đã giết mình.
Nhưng ban ngày họ đều làm như không có chuyện gì xảy ra, vào ban đêm tĩnh mịch thì lại hoang mang lo lắng, số ít thì hoàn toàn không để tâm tới.
Cho nên đến chết cô vẫn là một con quỷ lơ mơ.
“Được rồi, tôi là tiếp dẫn giả - người giúp người đã khuất hoàn thành tâm nguyện, cô còn không biết tâm nguyện của mình thì sao tôi giúp cô hoàn thành nó đây?”
“Cái này ...” Tôn Hỉ Anh tỏ vẻ mơ hồ.
Bây giờ Hà Tứ Hải hơi nghi ngờ liệu việc thành tích học luôn tốt mà cô ấy nói có phải là thật không.
Hoặc là cái gọi là trường cấp ba mà cô ấy nói chỉ là một trường cấp ba hạng bét ở Hồng Thành, bô dạng quỷ lơ tơ mơ này của cô ấy mà có thể thi được hạng nhất sao?
“Tôi múa tay đẹp lắm.”
Tôn Hỉ Anh giơ tay lên, uốn éo cơ thể, xoay lắc cổ tay.
Thực tâm mà nói thì nhìn rất đẹp, vừa nhìn đã biết chuyên nghiệp.
Nhưng mà, dùng thứ này như thù lao, cô gái à, cô chắc chắn không phải đang làm trò cười đấy chứ.
Khi Hà Tứ Hải vừa nghĩ đến việc học được một kỹ năng như múa tay liền thấy sợ hãi.
Nhìn vẻ mặt cạn lời của Hà Tứ Hải.
Tôn Hỉ Anh cũng tự cười một cách ngượng nghịu.
“Cái này không được sao?”
“Cô nghĩ sao?”
“Uhm, thế này đi, tôi dùng tiền mừng tuổi của mình làm thù lao được không?” Tôn Tây Đình suy nghĩ một chút rồi bỗng hứng khởi nói.
“Tất nhiên, nhưng ... tiền mừng tuổi cô cô có thực sự là của cô không? Cô có biết tiền mừng tuổi của mình là bao nhiêu không?” Hà Tứ Hải hỏi.
Tôn Hỉ Anh nghe xong liền sững người.
“Mẹ luôn giữ tiền giúp tôi …” Tôn Hỉ Anh càng nói giọng càng nhỏ.
Cô cũng biết số tiền đó sớm đã không thuộc về mình nữa rồi.
“Vậy…vậy…”
Hết nửa ngày trời, Đào Tử ngồi xe thù nhún cũng xong rồi mà Tôn Hỉ Anh vẫn chưa nghĩ ra dùng gì làm thù lao.
Nhưng cô ấy không rời đi, vẫn âm thầm theo sau Hà Tứ Hải.
“Ba ơi, nhìn này, dễ thương quá đi.” Lúc này, Đào Tử chỉ vào một sạp hàng trước cửa và nói.
Hóa ra sạp hàng có rất nhiều tượng búp bê.
Có nhiều hình dạng phong phú, các loại nhân vật hoạt hình, có thể tự tô màu, tô xong có thể dùng làm ống tiết kiệm.
“Tôi biết rồi, tôi biết rồi.” Lúc này, Tôn Hỉ Anh chợt lớn tiếng nói.
“Cô biết gì cơ?” Hà Tứ Hải thắc mắc hỏi.
“Tôi biết làm đồ handmade, giống cái này này.” Tôn Hỉ Anh nói rồi chỉ vào tượng búp bê trên sạp hàng.
“Lúc trước tôi thích làm đồ handmade lắm, làm cũng rất đẹp, tôi dùng cái này làm thù lao được không?” Tôn Hỉ Anh hào hứng nói.
“Được.” Hà Tứ Hải không từ chối.
Nhưng trong lòng cũng ước chừng kỹ thuật này cũng không ra sao cả, dù sao cũng chỉ là sở thích của cô ấy, hơn nữa lại là học sinh, bình thường không có nhiều thời gian nghiên cứu, cho nên kỹ thuật này…uhm…
Nhưng chả sao, cũng không hy vọng cô ấy trả thù lao tốt hơn.
Nhưng chính cô ấy còn không rõ nguyện vọng của mình là gì, liệu có thể đạt được hiệp ước hay không?
“Tôi chấp nhận tâm nguyện của cô, cứ dùng kỹ thuật làm đồ handmade của cô làm thù lao được không?”
“Ừm, được.” Tôn Hỉ Anh gật đầu lia lịa.
Sau đó, cả hai lập tức cảm nhận được hiệp ước đã được xác lập.
Trong lòng Hà Tứ Hải không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
Trong lòng chợt động, quyển sổ liền lật ra trước mặt cậu ta.
Tên: Tôn Hỉ Anh
Ngày sinh: giờ Thân ba khắc, ngày Nhâm Ngọ, tháng Đinh Mùi, năm Nhâm Ngọ,
Tâm nguyện: Giúp cô ấy tìm ra tâm nguyện đồng thời hoàn thành nó.
Thù lao: Kỹ thuật làm đồ handmade
Được lắm, không chỉ hoàn thành tâm nguyện mà còn phải giúp cô ấy tìm ra nó, thật phiền phức mà.
“Được rồi, tôi đã chấp nhận tâm nguyện của cô rồi, cô quay về trước đi.” Hà Tứ Hải nói.
“Không, trở về cũng chán lắm, theo phía sau anh còn có thể nói chuyện.” Tôn Hỉ Anh nói.
Hà Tứ Hải: …
“Tuỳ cô vậy.” Hà Tứ Hải nói, quay người lại và phớt lờ cô.
Dù sao trong mắt người ngoài, cậu ta vẫn luôn tự nói chuyện một mình, còn chưa nghĩ cậu ta bị thần kinh là may rồi.
“Ba ơi, hehe…”
Đào Tử chạy đến, ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, cười hehe ngốc nghếch chạy về hướng Hà Tứ Hải.
“Xem xong chưa? Xong rồi thì chúng ta đi thôi.” Hà Tứ Hải giả ngốc, cố ý nói.
“Ah ...” Đào Tử ngây người, sao có thể vậy chứ.
“Sao thế?” Hà Tứ Hải hỏi.
“Cái đó ... cái đó ...” Đào Tử ngập ngừng, ánh mắt đảo tới đảo lui.
“Cô bé muốn anh mua cho mình một cái đó.” Tôn Hỉ Anh vội nói.
Hà Tứ Hải liếc nhìn cô, cái này cần cô nói sao, cậu ta đương nhiên biết chứ.
“Có gì thì nói thẳng, liền trực tiếp nói, con không nói thì làm sao ba biết con muốn làm gì chứ?”
Hà Tứ Hải chỉ vào cái bụng nhỏ của cô bé.
“Ba cũng không đi guốc trong bụng con, sao mà biết con đang nghĩ gì đúng không?
Hà Tứ Hải nhân cơ hội nói với Đào Tử rằng phải chủ động thể hiện bản thân, có gì thì nói thẳng ra.
“Ồ, vậy con muốn một cái.” Đào Tử rụt rè thì thầm nói.
“Được thôi.” Hà Tứ Hải lập tức đồng ý.
“Hơn nữa muốn gì thì nói to lên, nó con cũng không làm sai chuyện gì.”
Đào Tử nghe thế liền mỉm cười.
Sau đó lớn tiếng nói: “Ba, con muốn một con mèo máy.”
“Như này là đúng rồi, đi, chúng ta mua một cái.” Hà Tứ Hải dẫn Đào Tử quay lại sạp hàng.
Chủ cửa hàng nhìn thấy liền bước ra.
Hà Tứ Hải cũng không nhiều lời, trực tiếp yêu cầu đối phương lấy con mèo máy mà Đào Tử chỉ, ba mươi lăm tệ, tặng bút lông và màu sơn.
Vào dịp Tết nên Hà Tứ Hải cũng không mặc cả với đối phương, trả tiền rồi dẫn Đào Tử đi.
“Chúng ta về nhà rồi hẵng tô được không?” Hà Tứ Hải nói với Đào Tử.
Bây giờ mà tô thì chắc chắn cả người sẽ tèm nhem vết sơn.
Đào Tử ngẫm một lát rồi gật đầu.
“Đi thôi, chúng ta đi dạo tiếp thôi.” Hà Tứ Hải dắt cô bé tiếp tục đi về phía trước.
“Oa, anh đối xử với con gái thật tốt nha.” Tôn Hỉ Anh ở bên cạnh nói.
“Đây cần nói sao? Con bé là con gái tôi, đương nhiên phải đối xử tốt rồi.” Hà Tứ Hải nói.
“Trước đây ba tôi đối xử rất tốt với tôi, không giống như mẹ, bà ấy chỉ thích em trai thôi.”
Tôn Hỉ Anh vẻ mặt hoài niệm, sau đó lại buồn thiu.
“Thật không?” Hà Tứ Hải thuận miệng đáp.
“Đương nhiên, anh không biết đấy thôi, ba thương tôi lắm, thậm chí còn vì tôi mà cãi nhau với mẹ, nói rằng mẹ tôi thiên vị, còn tôi là niềm tự hào của ba, tôi xinh đẹp, học giỏi, làm gì cũng giỏi hết…”
Hà Tứ Hải đại khái cũng nhìn ra cô gái Tôn Hỉ Anh khi còn sống hẳn là người có tính cách vô tư hào sảng, hơi giống Trương Lộc, cho nên dù có làm quỷ lơ mơ thì cô ấy vẫn rất vui tươi.
“Cô có học giỏi hay không thì tôi không biết, nhưng xinh đẹp thì...” Hà Tứ Hải liếc nhìn cô.
“Tôi không đẹp chỗ nào, tôi nói anh biết nhé, tôi là hoa khôi của trường đấy, là hoa khôi biết chưa hả? Ông chú, ông có từng đi học không?”
“Đừng gọi tôi là chú, năm nay tôi mới hai mươi thôi.” Hà Tứ Hải nói.
“Hai mươi?”
Tôn Hỉ Anh nhìn Đào Tử, sau đó lại nhìn Hà Tứ Hải, như thể đang nhìn một con thú vậy.
Cô gái này, nguyên nhân chết không phải do cái miệng đấy chứ?
------
Dịch: MBMH Translate