“Alo, em họ, anh sắp đến rồi, em đang ở đâu?”
Giọng của Dương Dũng trong điện thoại vô cùng nhiệt tình.
“Xe của em đang đậu bên đường, anh ra khỏi bến xe thi đi về bên trái, biển số xe là Giang Tây - AXXXXX.”
“Được, vậy em họ đợi lát nhá, anh sắp tới rồi.” Dương Dũng nói xong liền cúp máy.
Dương Dũng ở miệng là gọi em họ, chuyện này thực sự khiến Hà Tứ Hải có chút không quen.
“Đi thôi, chúng ta về thôi.” Hà Tứ Hải nói với Đào Tử - người đang bánh hoa lan
Cái gọi là bánh hoa lan là cách gọi ở Hồng Thành, thực ra ở Hợp Châu cũng có, gọi là snack hình nón.
Bánh xốp giòn, khi ăn thì khắp miệng tràn ngập hương thơm.
Bánh bán theo ký, Hà Tứ Hải cân lấy nửa ký, dọc đường Đào Tử cứ nhai rột rột, tay với mặt đều nhuốm đầy dầu mỡ.
Hà Tứ Hải cũng có kinh nghiệm chăm trẻ, không chỉ mang theo bình nước mà còn phải mang theo khăn giấy ướt, cho nên không sợ cô bé vấy bẩn khắp người.
“Hẳn là ngon lắm đúng không? Tết năm nào nhà tôi cũng chuẩn bị món này hết.” Tôn Hỉ Anh nuốt nước bọt nói.
Hà Tứ Hải lấy một miếng trong túi rồi cho vào miệng, nhai vài lần rồi nghiêm túc nói với cô: “Bánh ngon cực kỳ.”
Tôn Hỉ Anh: …
“Tiếc là bây giờ tôi không ăn được, làm quỷ chán phèo hà.” Tôn Hỉ Anh buồn bực nói.
Nhưng ngay sau đó cô lại hào hứng nói: “Nhưng làm quỷ cũng có cái lợi của làm quỷ, hehe ...”
Nụ cười của cô ấy không đoan chính chút nào hết.
“Cô không làm chuyện gì xấu đấy chứ? Tôi nói cô biết nhé, làm quỷ cũng phải có quy tắc, nếu không sẽ bị báo ứng.” Hà Tứ Hải cảnh báo.
Tôn Hỉ Anh trợn mắt nói: “Tôi không phải loại người như vậy.”
Hà Tứ Hải nhún vai, ai mà biết được.
“Tôi chỉ đến gặp thần tượng của mình thôi.” Tôn Hỉ Anh nói.
“Lúc trước bọn họ cách tôi rất xa, sau khi thành quỷ bọn họ lại cách tôi rất gần, hehe ...”
Tôn Hỉ Anh cười như một tên ngốc.
Chà, làm quỷ còn có điểm tốt như này, Hà Tứ Hải cũng không biết đó.
Nhưng nếu để mấy fan* não tàn đó biết, họ sẽ không tự sát tập thể, sau đó đi bảo vệ các oppa của mình đấy chứ. (*fan: người hâm mộ)
Nghĩ đến mấy báo cáo trên mạng về fan não tàn, càng nghĩ càng thấy rất có khả năng, dù sao cũng là não tàn nên đương nhiên sẽ có thể làm ra chuyện như này.
Hà Tứ Hải thầm nghĩ tuyệt đối không được tiết lộ bí mật này, nếu không sẽ tạo thành một mớ hỗn độn.
Liệu chấp niệm của Tôn Hỉ Anh có phải là muốn gặp thần tượng của mình không?
Không đúng, cô ấy đã gặp rồi, nhưng lại chưa về âm phủ.
Hà Tứ Hải đến nơi đậu xe, mở cốp xe rồi cất những thứ đã mua vào trong.
“Oa, thần tiên đều giàu như vậy sao? BMW luôn, nhưng không phải tất cả thần tiên đều đi mây về gió sao?” Tôn Hỉ Anh ngạc nhiên hỏi.
“Mà cũng đúng, anh chỉ là thần ở Địa phủ, tương đương với Hắc Bạch Vô Thường, chỉ là tiểu thần, chắc chắn sẽ không biết đi mây về gió đúng không?”
Cô gái này thật biết nói chuyện mà.
“Xe này không phải của tôi, tôi mượn của người ta đó.” Hà Tứ Hải thuận miệng giải thích.
“Làm thần tiên mà nghèo thế?” Tôn Hỉ Anh hỏi.
Bây giờ Hà Tứ Hải chắc chắn cô ấy chết có liên quan đến cái miệng này.
“Này, đó không phải anh họ của anh sao?” Lúc này, Tôn Hỉ Anh chỉ vào một người đang từ xa đi tới.
Hà Tứ Hải nhìn về hướng cô chỉ thì thấy một thanh niên xách theo vài túi đồ đang đi về hướng này, chắc là thấy Hà Tứ Hải đang nhìn mình nên liền nở một nụ cười.
Dáng người thanh niên khá là cao to nhưng không hề béo, cắt đầu đinh, gò má gầy gò, nếu anh ta là Dương Dũng thì trông anh ta có vẻ già hơn tuổi một chút, một người ngoài hai mươi mà trông như ngoài ba mươi ấy, nhìn rất trưởng thành.
“Em là Trương Văn Chu, em họ của anh?” Người thanh niên bước tới rồi cười hỏi.
“Dương Dũng?”
“Ừm, là anh.” Dương Dũng đặt đồ trong tay xuống rồi bắt tay Hà Tứ Hải một cách nhiệt tình.
“Bây giờ em tên Hà Tứ Hải.” Hà Tứ Hải cười giải thích.
“Đều như nhau thôi, gọi là gì không quan trọng, em chính là em họ anh.” Dương Dũng mở miệng cười nói.
Chắc do quá ốm nên cảm giác răng hơi hô, chính là cái nạo dừa mà người ta hay nói ấy.
“Hút thuốc không?” anh ta lấy ra một điếu thuốc ra rồi đưa cho Hà Tứ Hải.
“Không, em không hút thuốc.” Hà Tứ Hải vội từ chối.
“Người trẻ tuổi ở bên ngoài, không hút thuốc là không được đâu, em không hút thuốc thì người ta không muốn nói chuyện cùng đâu.”
Dương Dũng trông như một người dày dặn kinh nghiệm xã hội, sau đó lấy ra một điếu rồi ngậm trong miệng.
“Đào Tử, lại đây, gọi bác cả.” Hà Tứ Hải kéo Đào Tử đang nấp sau lưng mình ra.
“Bác cả.” Đào Tử rụt rè gọi rồi lại trốn sau lưng Hà Tứ Hải.
“Đây là Đào Tử, con gái của ba mẹ nuôi của em ...” Hà Tứ Hải không giải thích nhiều.
Nhưng Dương Dũng sực nhớ, chuyện này anh ta cũng biết một chút.
“Vậy không nên gọi anh là bác cả, gọi anh cả mới đúng.”
Dương Dũng cười nói, lấy điếu thuốc trên miệng xuống rồi vắt lên tai.
Hành động nhỏ này của anh ta khiến Hà Tứ Hải cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
“Đi thôi, chúng ta về nhà, bà nội và những người khác đang đợi đấy.” Hà Tứ Hải nói.
“Ai chà cha, BMW 7- Series, em họ à, không ngờ em lại là sếp lớn đấy?”
Nhìn thấy chiếc xe bên cạnh, Dương Dũng vừa ngạc nhiên lại vừa ngưỡng mộ.
Hà Tứ Hải thấy anh ta chỉ đơn thuần là ngưỡng mộ chứ không hề ghen tị, ấn tượng lại càng tốt hơn.
Đừng nhìn biểu cảm tuy đơn giản nhưng nhiều lúc nó sẽ thể hiện phẩm chất một người.
Nhiều người chướng mắt người khác sống tốt, thậm chí gai mắt việc họ hàng sống tốt hơn mình.
Có thể anh ta không ghen tị vì bạn giàu, anh ta chỉ ghen tị vì bạn giàu hơn anh ta thôi, ghen tị bạn sống tốt hơn anh ta.
“Xe không phải của em, là xe của bạn của ba em.”
Hà Tứ Hải giải thích rồi ra hiệu cho anh ta cất đồ vào cốp xe.
Lúc này, Đào Tử không chỉ tự mình leo lên người phi công phụ mà còn thắt dây an toàn cho cô ấy, trông như thể cô ấy đã sẵn sàng lên đường.
“Đào Tử, hay là con ngồi phía sau để bác cả ngồi phía trước?” Hà Tứ Hải nghĩ rồi nói.
“Không sao, anh ngồi sau cũng được.”
Dương Dũng lên xe rồi chạm vào miếng da trên ghế sau.
“Xe xịn có khác.” Anh ta ngưỡng mộ nói.
“Vậy đợi anh họ có tiền thì mua một chiếc đi.” Hà Tứ Hải liếc nhìn vào gương chiếu hậu.
Ở ghế sau, nơi người khác không thể nhìn thấy, Tôn Hỉ Anh né tránh cánh tay Dương Dũng với vẻ mặt ghét bỏ, mặc dù biết không thể chạm vào cô ấy.
“Thứ này ấy, sinh ra có thì sẽ có, không có thì đến chết cũng không có.”
Dương Dũng cảm khái nói, lấy điếu thuốc vắt bên tai xuống rồi lại ngậm vào miệng, nhưng không châm lửa.
“Không thể nói thế được, chú Nghiêm - chủ nhân của chiếc xe này là bạn của bae m, ông ấy từng rất nghèo, nghe ba nói nhà ông ấy còn nghèo hơn chúng ta, bây giờ không phải mua được xe rồi hay sao?”
“Không giống, hồi đó làm gì cũng ra tiền, nhưng bây giờ làm gì cũng không kiếm được tiền, bởi vì mấy việc làm ra tiền đều bị người khác làm hết rồi, dân số Đại Hạ nhiều như vậy, người thông minh cũng nhiều vô kể.” Dương Dũng nói, trông rất buồn bã.
Trông có vẻ rất tiêu cực, nhưng anh ta nói đều là sự thật.
Nếu không các ngành nghề cũng không luẩn quẩn một chỗ một cách nghiêm trọng.
“Công việc của anh bây giờ là gì thế anh họ?”
Hà Tứ Hải vừa hỏi vừa khởi động xe, chạy trên con đường hướng về nhà.
------
Dịch: MBMH Translate