Dương Dũng nói với Hà Tứ Hải rằng anh ta làm việc trong một nhà máy sản xuất phụ tùng ô tô.
Sếp của họ có chút quan hệ, là nhà cung cấp lâu năm cho một số công ty ô tô lớn nên công việc kinh doanh rất tốt, bận rộn quanh năm, không có nổi thời gian nghỉ ngơi, đó là lý do vì sao Tết mà anh ta vẫn phải tăng ca.
Nói đến sếp của mình thì anh ta trông rất tự hào hãnh diện, không biết còn tưởng anh ta là sếp.
Hơn nữa Dương Dũng nói chuyện rất nhiều, nói liên tục từ huyện Quang Xương đến trấn Trương Gia mà không nghỉ lấy một phút.
Hà Tứ Hải cảm thấy anh ta không nên làm khâu dây chuyền sản xuất, đi làm marketing chắc sẽ có tiền đồ hơn.
“Ở đây thay đổi lớn như vậy sao?” Dương Dũng liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm khái nói.
“Hả? Anh còn nhớ sao?”
“Có chút ấn tượng, anh nhớ lúc đó những con đường được lát bằng những viên gạch vuông nhỏ màu xanh, bị giẫm đến mức lồi lõm, hễ mưa là đọng nước, hai bên đường toàn là những ngôi nhà thấp, tối tăm mù mịt, cảm giác như một con phố cổ ấy...” Dương Dũng nói.
Còn bây giờ đường xá bằng phẳng, hàng quán hai bên đường ngay ngắn nhưng lại mất đi nét hoài niệm của phố cổ.
Trí nhớ của Dương Dũng thật tốt, còn Hà Tứ Hải lại không có nhiều ấn tượng.
Dù xe vẫn chưa tới trước cửa nhà nhưng từ rất xa đã có thể nhìn thấy Dương Bội Lan đang đứng trước cửa mong ngóng.
“Bà nội.” Đào Tử lập tức vẫy tay và hét lớn.
“Xa như vậy thì sao bà có thể nghe thấy chứ.” Hà Tứ Hải buồn cười nói.
Trong lúc nói chuyện, chiếc xe đã gần đến trước cửa, Dương Bội Lan liền ra đón.
“Cô ơi.” Dương Dũng mở cửa xe hét lớn.
“Tiểu Dũng.”
Dương Bội Lan có chút xúc động, khóe mắt trở nên ướt nhoè.
Đã nhiều năm không gặp rồi, cho dù trước đây từng gặp nhưng bà ấy lại điên điên dại dại nên chẳng nhớ được là mấy, hiện tại nhìn thấy người thân, trong lòng khó tránh khỏi xúc động.
Hà Tứ Hải dừng xe rồi bế Đào Tử xuống trước.
Bà nội nghe tiếng liền từ trong nhà bước ra.
Đào Tử ôm con mèo máy trên tay rồi chạy xộc tới chỗ bà nội.
“Đây là nhà anh sao?” Tôn Hỉ Anh hiếu kỳ nhìn xung quanh.
Cảm giác nhà của thần tiên quá đỗi bình thường rồi.
Hà Tứ Hải phớt lờ cô.
“Đã lớn như vậy rồi sao, thực sự tốt quá đi.” Dương Bội Lan cẩn thận nhìn Dương Dũng, vẻ mặt đầy vui mừng.
Dương Dũng cũng nhìn Dương Bội Lan.
“Cô, cô hết bệnh hoàn toàn chưa?”
Dù đã sớm biết qua điện thoại nhưng tận mắt nhìn thấy bà ấy không khác gì người bình thường, trong lòng cũng mừng thay cho bà ấy.
“Khỏi rồi, nhưng đến một mình là vui rồi, đem nhiều đồ thế làm gì, tốn kém lắm.”
“Bội Lan, vào nhà rồi hẵng nói chuyện.” lúc này bà nội nói.
“Bà nội, bà vẫn khỏe chứ?” Dương Dũng vội chào hỏi.
“Tiểu Dũng, mau vào nhà đi, ăn sáng chưa? Bà bảo dượng của con đi nấu chút đồ ăn, lấp đầy cái bụng trước đã.”
“Ăn rồi ạ, không cần phiền như vậy đâu.” Dương Dũng nói.
Lúc này Trương Lục Quân cũng từ trong nhà bước ra, ông ấy đang chuẩn bị bữa trưa.
Ăn bữa trưa xong, ở quê lại không có chỗ nào hay ho nên mọi người đều ngồi ở trong sân tán gẫu.
Hà Tứ Hải khiêng một chiếc bàn nhỏ ra để Đào Tử tô màu cho chú mèo máy.
“Tiểu Dũng, có bạn gái chưa?” Bà nội hỏi Dương Dũng.
Đây là chuyện mà bà ấy quan tâm nhất.
Dương Dũng nói: “Trước đây có một cô, nhưng đã chia tay rồi.”
“Được rồi, sao lại chia tay thế?”
“Muốn mua nhà mà con không có tiền.” Dương Dũng nói.
Lý do chia tay rất đơn giản nhưng đây lại là một trong những lý do khiến các đôi nam nữ chia tay nhiều nhất.
“Ồ, cứ từ từ, mọi thứ sẽ dần tốt lên thôi.” Bà nội thở dài an ủi.
Bà nghĩ về Hà Tứ Hải, nếu không nhờ bản thân cháu trai có bản lĩnh, e rằng cũng sẽ như tiểu Dũng.
Dương Dũng gật đầu, đương nhiên anh ta biết phải từ từ, nhưng thời gian không chờ đợi ai, anh ta cũng không còn trẻ nữa nhưng có thể làm được gì?
“Thật ra sống một mình cũng tốt, tự do tự tại, mà này, em họ có bạn gái chưa?” Dương Dũng chuyển chủ đề, cười hỏi.
“Có rồi, là giáo viên, xinh xắn lắm.” Dương Bội Lan ở bên cạnh vui vẻ nói.
Dương Dũng cảm thấy mình bị tổn thương nặng nề.
Mới hai mươi đã có bạn gái, còn anh ta thì sắp ba mươi rồi.
“Này ~, đây là bạn gái Hà Tứ Hải đấy, con bé tốt bụng lắm.”
Dương Bội Lan lấy điện thoại rồi mở những bức ảnh chụp bên trong cho anh ta xem.
“Wow…” Dương Dũng thốt lên.
“Thật sự rất xinh, em họ giỏi thật đấy.” Dương Dũng ngưỡng mộ nói.
Bộ dạng khoa trương của anh ta khiến Hà Tứ Hải có hơi xấu hổ, thế là đứng dậy nói: “Con đi trả xe cho chứ Nghiêm.”
“Đợi một chút.”
Bà nội đứng dậy lấy trong nhà ra một túi mơ khô.
“Đây là món nhà ta tự làm, chú Nghiêm của con thích ăn lắm, con mang đến cho ông ấy giúp bà.” Bà nội nói.
“Dạ.” Hà Tứ Hải nhận lấy.
Đối với Nghiêm Chấn Hưng, tiền nhiều đương nhiên sẽ không thiếu ăn, thứ yêu thích chính là nhớ lại quá khứ, đối với ông ấy những món ăn vặt do bà làm đều mang đậm hương vị của những chuyện xưa cũ nên rất được ông ấy yêu thích.
“Đào Tử, con ở nhà đi, ba sẽ quay lại ngay.” Hà Tứ Hải nói với Đào Tử.
Đào Tử không ngẩng đầu lên, chỉ “dạ” một tiếng.
Dương Bội Lan đang ở bên cạnh chỉ cô bé, một vài chỗ phải được sơn đều mới đẹp.
Hà Tứ Hải không quan tâm đến cô bé nữa, cầm chìa khóa xe rồi bước ra ngoài.
Tôn Hỉ Anh - người vẫn luôn thấy nhàm chán lập tức đuổi sau.
“Khi nào thì anh giúp tôi hoàn thành tâm nguyện của mình?” Cô hỏi.
“Cô còn không biết tâm nguyện của chính mình thì làm sao tôi giúp cô hoàn thành nó đây?” Hà Tứ Hải hỏi vặn lại.
“Aizz…” Tôn Hỉ Anh thở dài.
Sau đó nói: “Nhưng anh đã hứa giúp tôi hoàn thành tâm nguyên mà?”
“Ừm, trước tiên phải giúp cô tìm ra tâm nguyện của mình là gì đã.”
“Vậy khi nào anh giúp tôi tìm ra tâm nguyện, nhà tôi vẫn ở Hồng Thành? Anh muốn đi Hồng Thành không? Cảm thấy ở đây lái xe đến đó mất nhiều thời gian lắm…” Tôn Hỉ Anh nói liên tù tì.
“Buổi tối nói tiếp đi.” Hà Tứ Hải khởi động xe, lái đến nhà Nghiêm Chấn Hưng.
Nghiêm Chấn Hưng đang ngồi nói chuyện với ai đó trước cửa, nhìn thấy Hà Tứ Hải đến liền đứng dậy.
“Chú Nghiêm, đây là đồ bà nội nhờ con đưa cho chú.”
Hà Tứ Hải xuống xe rồi đưa mơ khô cho Nghiêm Chấn Hưng.
“Món này ngon đấy, cảm ơn bà dùm chú nhé.” Nghiêm Chấn Hưng vui vẻ nhận lấy.
“Tú Ảnh đâu ạ?” Hà Tứ Hải liếc nhìn về phía sau rồi thuận miệng hỏi.
“Con bé về Hồng Thành rồi, con bé không ở dưới quê nổi.” Nghiêm Chấn Hưng lắc đầu nói.
Hà Tứ Hải cũng hiểu rõ, không có nơi giải trí, không có bạn bè, ai mà ở nổi chứ, dù sao Nghiêm Tú Ảnh cũng không lớn lên ở đây.
Vì vậy sau khi Trương Lộc ở lại Lộc Thị, Nghiêm Tú Ảnh ở nhà cũng thấy buồn chán, thế là đi thẳng về Hồng Thành.
“Khi nào chú Nghiêm về lại Hồng Thành?”
“Ngày mai chú về, ngày mốt công ty khai trương rồi.” Nghiêm Chấn Hưng nói.
Hà Tứ Hải gật đầu, thời gian trôi nhanh thật, chớp mắt một cái Tết nữa qua đi, Hà Tứ Hải cũng đang chuẩn bị về Hợp Châu, xử lý mấy chuyện trước mắt.
Hà Tứ Hải trò chuyện vài câu với Nghiêm Chấn Hưng, sau đó đi về.
“Buổi tối tính sao đây? Đi Hồng Thành sao? Khoảng cách xa như vậy, anh định cưỡi mây đạp gió qua hả, có thể dẫn tôi theo không…”
Được lắm, cô gái này nói nhiều thật, nguyên nhân chết chắc chắn là do cái miệng của cô ấy, không sai vào đâu được.
Nói thì nói như vậy, nhưng vẫn phải đi tìm lý do thực sự, trời cũng sắp tối rồi.
------
Dịch: MBMH Translate