Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 902 - Chương 902: Nhập Mộng

Chương 902: Nhập Mộng Chương 902: Nhập Mộng

Trong màn đêm tĩnh mịch, Tôn Hỉ Anh thất thần ngồi trong sân, ngẩng cổ ngắm nhìn bầu trời.

Chỉ có lúc này cô mới ngẫm lại rốt cuộc bản thân như thế nào, người vốn dĩ phải bước vào giảng đường đại học như cô ấy tại sao lại ở đây.

Hôm nay trăng sáng sao thưa, sắc đêm rất đẹp, nhưng ngày mai chắc chắn có gió lớn, bởi vì xung quanh mặt trăng có một quầng sáng lớn.

Đây là điều mà ba nói với cô, cô nhớ lại khoảng thời gian khi còn nhỏ, nhớ những lúc cùng ba hóng mát.

Ba dùng vốn kiến thức ít ỏi của mình để nói cho cô biết đâu là sao mai, đâu là Bắc Đẩu, nếu nhiều hơn thì ba lại nhận không ra nữa.

Nhưng khoảng thời gian đó thật sự rất đẹp.

Đặc biệt là vào mùa hè, ba phe phẩy cái quạt quạt mát cho cô, bí mật mua cho cô một que kem, vì mẹ nói nếu con gái ăn quá nhiều đồ lạnh thì khi lớn lên sẽ đau bụng.

Một cơn gió thổi qua mái hiên trong sân, bóng hiên nhe nanh múa vuốt dưới ánh trăng, tựa như một tên ác quỷ vậy.

Tôn Hỉ Anh bỗng cảm thấy có chút se lạnh, quỷ vốn không biết là lạnh.

“Đang nghĩ gì vậy?” Một giọng nói đột nhiên phát ra sau lưng cô.

Tôn Hỉ Anh giật mình, quay lại thì thấy Tiếp dẫn đại nhân không biết từ lúc nào đã đứng sau lưng cô.

Thật ra hình dâng tiếp dẫn đại nhân hoàn toàn khác với ban ngày.

Trên người mặc một chiếc áo choàng tay rộng màu đen, một cây đại thụ cao vút trời kéo dài từ vai xuống dưới, những hoa văn nhành cây rõ nét.

Trên tay cậu ta cầm một chiếc ô giấy dầu màu đỏ, dưới ánh trăng sáng tỏa ra một sức quyến rũ khó tả.

“Tiếp dẫn đại nhân?” Tôn Hỉ Anh không thể tin được.

“Sao thế? Như vậy là thành không quen biết rồi?”

Tiếp dẫn đại nhân gõ nhẹ vào đầu cô ấy.

“Tiếp dẫn đại nhân, anh thật đẹp trai.” Tôn Hỉ Anh vô thức nói.

Người yêu thích phong cách cổ trang như cô ấy, đặc biệt thích con trai ăn mặc như thế này.

Chỉ là kiểu tóc của Tiếp dẫn đại nhân có chút không hợp, nếu để tóc dài thì tốt hơn, thậm chí Tôn Hỉ Anh thoáng chốc còn nghĩ ra mấy kiểu tóc.

…………

Hà Tứ Hải nhìn Tôn Hỉ Anh đang ngơ ngẫn trước mặt mình liền lắc đầu không nói nên lời.

Sau đó cầm ô, tiến lên một bước rồi che ô phía trên đầu cô.

“Đi thôi.” Hà Tứ Hải nói.

“Đi đâu?” Tôn Hỉ Anh ngạc nhiên hỏi.

Sau đó cô ấy liền nhận ra mình đã không còn ở trong sân nữa.

Mà cơ thể đang ở trong một vùng hư không.

Xung quanh có vô số bong bóng trôi bồng bềnh.

Trên bong bóng có những ánh sáng mờ ảo, giống như một bộ phim, ẩn hiện các loại hình ảnh.

“Đây là đâu.” Tôn Hỉ Anh nắm chặt cánh tay Hà Tứ Hải, có chút hoảng hốt hỏi.

Bởi vì lúc này họ đang đứng trong khoảng hư không, tựa như có thể rơi xuống vực sâu bất tận bất cứ lúc nào.

“Đây là thế giới giấc mơ, chúng ta đến xem giấc mơ của mấy cô gái hư hỏng mà cô đã nói, có lẽ sẽ tìm được câu trả lời mà chúng ta mong muốn.”

“Những bong bóng này đều là giấc mơ sao?” Tôn Hỉ Anh chỉ vào những bong bóng xung quanh rồi ngạc nhiên hỏi.

“Đúng vậy, một bong bóng tượng trưng cho một giấc mơ.”

Trong lúc họ nói chuyện, vô số bong bóng vỡ tan, lại có vô số bong bóng mới được tạo ra.

“Nhưng nhiều bong bóng như vậy, chúng ta làm sao tìm đây?” Tôn Hỉ Anh chau mày hỏi.

“Cô muốn bước vào giấc mơ của ai thì hãy nghĩ về ngoại hình, tên,...của người đó, càng chi tiết càng tốt” Hà Tứ Hải nói.

Theo lời của Hà Tứ Hải, một bong bóng liền xuất hiện trước mặt họ.

Hình ảnh của một số người trên bong bóng liên tục thay đổi.

Có vẻ như Tôn Hỉ Anh nghĩ đến không chỉ một người.

“Bây giờ chúng ta vào giấc mơ của trước?” Hà Tứ Hải hỏi.

Tôn Hỉ Anh nghe thế liền vội đưa tay ra chỉ.

“Chính là cô ta, cô ta tên Trần Phi Hà, tôi khá quen thuộc với cô ta.” Tôn Hỉ Anh nói.

Đây là một cô gái với mái tóc ngắn, khuôn mặt tròn, thân hình hơi tròn, lông mày ngắn, trông khá buồn cười.

“Không phải cô nói không qua lại với bọn họ sao?”

“Đúng là hông qua lại gì, nhưng Trần Phi Hà này vốn là bạn cùng lớp với chúng tôi, sau này chia lớp, tôi vào lớp chuyên, cho nên trong mấy người thì tôi quen thuộc nhất với cô ta nhất.”

“Vậy được, chúng ta vào giấc mơ của cô ấy trước.”

Hà Tứ Hải nói rồi xoay cán ô, cả thế giới như đảo lộn, tiếp đó cảnh vật trước mặt thay đổi, bọn họ đến một góc phố.

Tôn Hỉ Anh nhìn lên bầu trời, chỉ thấy bầu trời tựa như là một vòng xoáy đầy màu sắc không ngừng biến hoá, một con rắn lông dài khổng lồ cuộn tròn bao quanh thế giới.

Nhưng mấy người đi đường dường như không nhận ra sự bất thường này.

“Đây là đâu?”

Tôn Hỉ Anh tò mò đưa tay chạm vào bức tường bên cạnh, cảm giác như thật vậy.

Hà Tứ Hải chỉ tay về phía trước.

Tôn Hỉ Anh nhìn theo hướng chỉ tay thì nhìn thấy cô gái đang ngồi ăn thịt nướng bên đường.

Tôn Hỉ Anh nhận ra cô ấy chính là Trần Phi Hà.

Nhưng Trần Phi Hà lúc này lớn và béo hơn một chút.

Tôn Hỉ Anh muốn bước qua nhưng bị Hà Tứ Hải kéo lại.

“Chờ đã, đừng rời khỏi ô của tôi.”

Hà Tứ Hải xoay cán ô, cả người họ dường như trở nên trong suốt, những người xung quanh cũng không nhìn thấy họ.

“Bây giờ, họ sẽ không nhìn thấy chúng ta.” Hà Tứ Hải nói.

Sau đó cầm ô đi đến chỗ Trần Phi Hà, Tôn Hỉ Anh vội vàng theo sau.

Trên bàn của Trần Phi Hà đầy ắp đồ nướng, cô ấy đang ăn uống vui vẻ.

“Biết hưởng thụ thật đấy.” Tôn Hỉ Anh có chút không vui nói.

Nghĩ đến cái chết của mình, đối phương lại chẳng thèm quan tâm, trong mơ còn ăn uống no say, nếu là người khác thì ai mà vui vẻ nổi chứ.

“Đợi chút rồi nói.” Hà Tứ Hải nói.

Vừa dứt lời thì có một người rơi từ trên trời xuống ngay trước mặt Trần Phi Hà.

“Hả?” Tôn Hỉ Anh sửng sốt.

Vì người rơi xuống kia chính là cô.

“Đây là giấc mơ của Trần Phi Hà, mọi thứ đều do bộ não của cô ấy tạo nên.” Hà Tứ Hải giải thích.

Tôn Hỉ Anh máu thịt be bét, tứ chi co quắp thành một tư thế quái dị, hai mắt nhìn chằm chằm vào Trần Phi Hà đang ngồi trước quầy thịt nướng.

Trần Phi Hà sợ hãi, toàn thân run rẩy, miếng thịt nướng trên tay cô chớp mắt liền biến thành một con rết đang vùng vẫy không ngừng, thịt nướng trên bàn đều biến thành những thứ cực độc như rắn, rết, bọ cạp.

“Đây là nghiệp chướng trong lòng cô ấy biến thành.” Hà Tứ Hải giải thích.

Đi cùng với nỗi sợ hãi của Trần Phi Hà, cả thế giới dường như đang rung chuyển, giấc mơ có thể tan vỡ bất cứ lúc nào.

Nhưng vào lúc này, con rắn lông dài ở trên trời chuyển động vài cái, toàn bộ thế giới giấc mơ liền ổn định lại.

Lúc này Trần Phi Hà hất tung bàn lên rồi hét lớn chạy về phía trước.

“Hãy nghĩ về cảnh tượng hôm trước lúc cô chết.”

Hà Tứ Hải không đuổi theo mà nói với Tôn Hỉ Anh ở bên cạnh.

“A ~ Ồ ~” Tuy Tôn Hỉ Anh hơi thắc mắc, nhưng trong đầu vẫn nhớ lại tình cảnh ngày hôm đó.

Hà Tứ Hải xoay cán ô, ngay sau đó cảnh vật xung quanh sụp đổ như một đống cây, ban đêm biến thành ban ngày, mặt trời ló rạng, gió thổi vi vu.

Cách đó không xa truyền đến tiếng đọc bài vanh vách xen lẫn những tiếng ồn.

“Đây là trường học của tôi?” Tôn Hỉ Anh vui mừng nói.

“Tôi dùng kí ức của cô để tái tạo lại khung cảnh xung quanh, khơi gợi trí nhớ của Trần Phi Hà, bây giờ cô ấy sẽ lặp lại cảnh ngày hôm đó trong giấc mơ của mình.”

Đúng lúc này, một bóng người chạy lướt qua họ, đó là Trần Phi Hà.

Bộ đồng phục học sinh trên người cô ấy trông hơi nhỏ, bó sát, tròn vo, lúc này cô ấy đang vui cười chạy về hướng vài người khác.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment