Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 906 - Chương 906: Bạo Lực Gia Đình.

Chương 906: Bạo Lực Gia Đình. Chương 906: Bạo Lực Gia Đình.

Hà Tứ Hải và Tôn Hỉ Anh xuất hiện tại một nơi trong đường phố.

Nhưng mà cảnh sắc xung quanh lại là của rất nhiều năm trước.

"Bao nhiêu năm rồi chưa từng thấy, không nghĩ tới lại có thể thấy ở trong mơ." Tôn Hỉ Anh có vẻ rất là hưng phấn.

Hà Tứ Hải đánh giá trên đường, đừng nói là ô tô, ngay cả xe điện đều không mấy chiếc, nhiều nhất chính là xe đạp.

"Tuy rằng lạc hậu, nhưng nhìn rất tốt, nhưng mà, Hồng Chiêu Đệ đâu?" Tôn Hỉ Anh nghi hoặc mà đánh giá bốn phía.

Đại khái lúc nãy có một cơn mưa nhỏ, trên mặt đường loang lổ có chút nước đọng, xe đạp chạy qua, bắn lên một mảnh nước bùn.

"Em trai, em đừng chạy nhanh như vậy, cẩn thận ngã chổng vó, làm bẩn quần áo bây giờ." Đúng lúc này, giọng nói của một cô bé vang lên.

Tôn Hỉ Anh nhìn lại theo giọng nói, liền thấy một đứa bé trai đang chạy tới từ đằng xa, phía sau là một bé gái lớn hơn một chút.

Nhưng mà vừa mới dứt lời, bé trai phía trước liền té xuống đất, một thân nhuộm đầy nước bùn.

Tôn Hỉ Anh đang chuẩn bị tiến lên đỡ một cái, cảnh sắc xung quanh rồi lại thay đổi.

...

Đây là một sân nhỏ tương đối cũ kỹ.

Bé trai đang ngồi ở trước bàn, ăn từng miếng đồ ăn lớn.

Bé gái lại đứng ở một bên, bị một người lớn dạy dỗ.

Không có âm thanh, giống như là một bộ phim điện ảnh không tiếng động vậy.

Mà toàn thân người đàn ông đứng ở trước bé gái bốc lên hắc khí, gương mặt dữ tợn, giống như là ma quỷ.

Miệng hắn rộng đến bên tai, không nhừng mà rít gào về phía bé gái.

Bé gái ôm cánh tay run lẩy bẩy.

Tôn Hỉ Anh kinh ngạc nhìn về phía Hà Tứ Hải bên cạnh, đồng thời có chút khẩn trương mà nắm lấy cánh tay của Hà Tứ Hải.

Bởi vì người đàn ông này thực sự là quá doạ người, không chỉ tướng mạo khủng bố, hơn nữa còn mang đến một loại cảm giác khiến tâm linh người ta sợ hãi.

"Mộng đều là hình chiếu của người trên thực tế, Hồng Chiêu Đệ trên thực tế rất sợ người này, cho nên trong mộng mới biến thành dáng vẻ của ma quỷ." Hà Tứ Hải giải thích.

"Hồng Chiêu Đệ? Cô bé này chính là Hồng Chiêu Đệ?" Tôn Hỉ Anh lúc này cũng phản ứng lại.

Đúng lúc này, người đàn ông kia bỗng đánh một cái bạt tay lên mặt Hồng Chiêu Đệ, Hồng Chiêu Đệ trực tiếp bị đánh ngã xuống đất.

Giống như là một cái công tắc kích hoạt âm thanh, âm thanh xung quanh dường như bị kích hoạt vì một tát này.

Hồng Chiêu Đệ bị đánh ngã xuống đất vẫn còn chưa xong, người đàn ông kia lại đạp vài chân liên tiếp.

"Hắn làm sao có thể như vậy?"

Tôn Hỉ Anh rất tức giận.

"Hắn là ai thế, tại sao hắn lại đánh Hồng Chiêu Đệ?"

"Tôi nghĩ hắn hẳn là cha của Hồng Chiêu Đệ." Hà Tứ Hải nói.

"Cái gì?"

Tôn Hỉ Anh sửng sốt rồi, sau đó như rõ ràng cái gì, nàng nhớ tới tình cảnh khi đến nhà Hồng Chiêu Đệ trước đây.

Đúng lúc này, một người phụ nữ đi ra từ trong nhà, thế nhưng hình tượng của nàng lại càng kinh khủng, tuy rằng trên mặt mang theo nụ cười.

Thế nhưng khí đen toàn thân nàng dâng lên còn cao hơn cả người đàn ông kia, miệng giống như là chó sói, trên tay là lông, không khác gì một quái thú.

"Đây là mẹ của Hồng Chiêu Đệ?" Tôn Hỉ Anh cũng đoán được rồi, không khỏi lẩm bẩm.

Lúc này mẹ của Hồng Chiêu Đệ bưng một đĩa gà quay, đặt ở trước mặt bé trai, ôn nhu nói: "Diệu Tổ, ăn từ từ, ngày hôm nay té lộn nhào một cái, có đau không?"

Bé trai cúi đầu lắc lắc đầu.

Nhưng mà mẹ của Hồng Chiêu Đệ lại giống như là không thấy.

Nàng quay đầu nhìn về phía Hồng Chiêu Đệ đang bò lên, cầm lấy một cây gậy bên cạnh, bước lớn đi về phía nàng, rồi không ngừng đánh đập.

"Mày trông em kiểu gì thế? Mày trông em kiểu gì thế hả? Có mày có tác dụng gì? Có mày thì có tác dụng gì? Rác rưởi? Tên rác rưởi này?" Nàng vừa đánh, vừa lớn tiếng gầm rú.

Giọng nói điếc tai nhức óc, cực kỳ chói tai, giống như là cú đêm, khiến cho người ta cảm giác sợ nổi da gà.

Hồng Chiêu Đệ ôm đầu không ngừng kêu rên.

"Làm sao có thể như vậy? Làm sao có thể dám như vậy?"

Tôn Hỉ Anh muốn lao ra, nhưng mà lại bị Hà Tứ Hải kéo lại.

"Đây là giấc mơ." Hà Tứ Hải nhắc nhở.

"Nhưng mà... Nhưng mà..."

Mặc dù nói như vậy, thế nhưng Tôn Hỉ Anh vẫn là không đành lòng.

Đúng lúc này, cảnh tượng lại thay đổi.

"Đùng đùng đùng..."

Lại là chịu đòn.

Cảnh tượng không ngừng mà thay đổi, Hồng Chiêu Đệ không phải là chịu đòn ở nhà, thì chính là ở chịu đòn trên đường.

Cho dù có phải là nàng sai hay không.

Chưởng cạo, tay đánh, chân đá, gậy gộc…, chỉ cần cầm được cái gì thì đều dùng nó để đánh nàng một trận.

Cho dù mùa đông lạnh cỡ nào, đều sẽ phạt nàng đi chân trần đứng trong gió rét.

Cho dù mùa hè nóng như nàng, đều sẽ phạt nàng đứng ở dưới ánh nắng chói chang.

...

Vô cùng tàn khốc, hoàn toàn chính là muốn nàng đi chết.

Nhiều lần, nàng cũng suýt chút nữa đã chết đi, nhưng nàng đều cứng rắn chống đỡ được.

Nhưng mà ở bên ngoài, hai vợ chồng lại bày ra vẻ mặt tốt lành, khắp nơi giúp mọi người làm điều tốt, không khác gì đeo lên một cái mặt nạ dối.

Sắc mặt Tôn Hỉ Anh trắng bệch, nàng không đành lòng nhìn tiếp nữa. Nàng cũng không biết, làm sao Hồng Chiêu Đệ có thể chống đỡ qua nhiều năm như vậy.

"Nếu không... Nếu không..." Tôn Hỉ Anh nhìn về phía Hà Tứ Hải, nàng thật sự không muốn tiếp tục nhìn nữa.

Hà Tứ Hải ngẩng đầu liếc mắt nhìn cây dù trên đỉnh đầu, sau đó nói: "Cũng sắp rồi, chờ một chút đi."

Bởi vì Hồng Chiêu Đệ trong giấc mộng đang từ từ lớn lên.

Cảnh tượng xung quanh cũng dần tiến bộ theo thời đại.

Vào trong lúc bọn họ nói chuyện, cảnh sắc xung quanh lại thay đổi.

Vẫn là trong sân, nhưng mà sân đã cũ nát đi rất nhiều, xung quanh còn có không ít toàn nhà cao tầng.

Trong sân có một con chó ghẻ gầy yếu, uể oải nằm trên mặt đất.

Toàn bộ sân yên tĩnh, đúng lúc này, ngoài sân truyền đến một tràng tiếng gõ cửa phá vỡ yên tĩnh.

"Đến rồi."

Nghe thấy tiếng động, trên mặt mẹ của Hồng Chiêu Đệ treo lên một nụ cười giả tạo, đi ra từ trong nhà, sau đó mở cửa viện ra.

"Ồ, đây là tôi và mấy người cô Ninh." Tôn Hỉ Anh vừa vui mừng vừa kinh ngạc.

Nàng nhớ, đây chính là thời điểm năm lớp 11, nàng và giáo viên cùng tới nhà t hăm hỏi Hồng Chiêu Đệ.

Quả nhiên một cô giáo đeo kính đi vào, phía sau là Tôn Hỉ Anh và hai bạn học nam khác.

"Mẹ của Chiêu Đệ, Hồng Chiêu Đệ có ở nhà không?" Cô Ninh hòa ái hỏi.

"Ở nhà..." Mẹ của Hồng Chiêu Đệ nói theo bản năng.

Sau đó lập tức sửa lại lời nói: "Không ở nhà, nàng đi ra ngoài rồi."

"Mẹ của Chiêu Đệ, chúng tôi biết kinh tế nhà các người tương đối khó khăn, thế nhưng đứa nhỏ muốn trưởng thành thì phải học hành, không đến trường sao được? Trường học đã thảo luận một hồi, chúng tôi có thể miễn một phần học phí cho Hồng Chiêu Đệ, mặt khác đây là các bạn học..."

Trong lúc cô Ninh nói chuyện với mẹ của Hồng Chiêu Đệ, Tôn Hỉ Anh tò mò đánh giá bốn phía.

"Thành tích của Hồng Chiêu Đệ vào lúc này cũng khá, cho nên trường học muốn cứu vãn một hồi, thực ra thành tích của mấy người Ngụy Kiều Kiều trước đó hẳn là cũng không tệ, nếu không cũng sẽ không thi được vào cấp 3 chúng tôi." Tôn Hỉ Anh đứng ở dưới dù, nói.

Đúng lúc này, Tôn Hỉ Anh đang nhìn xung quanh bỗng đi tới trước cửa phòng, nhìn vào bên trong xem xét một chút.

Tiếp theo nàng phát ra một tiếng thét kinh hãi, sau đó xông vào.

Bởi vì Tôn Hỉ Anh vừa vặn nhìn thấy Hồng Chiêu Đệ đang đỡ vách tường đi ra.

Lúc này, mắt Hồng Chiêu Đệ sưng húp, gương mặt xanh xao, trên mặt, trên trán, phần da lộ ra ở bên ngoài đều là vết thương.

Vết thương do gậy, roi và bị phỏng...

Hồng Chiêu Đệ đỡ tường, bộ dáng giống như có thể chết đi bất cứ lúc nào.

"Hồng Chiêu Đệ, cậu làm sao thế?" Tôn Hỉ Anh kinh hoảng hỏi.

Giọng nói của nàng khiến cho người bên ngoài phòng chú ý, đầu tiên là hai bạn học nam, tiếp theo là giáo viên, tất cả bọn họ đều xông vào trong nhà.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment