Hồng Chiêu Đệ muốn tránh, nhưng lại muốn mọi người đều biết, để nhận được sự đồng tình, nàng rất mâu thuẫn.
Sau đó nàng cứ như vậy ngơ ngác mà đứng sững sờ ở nơi đó, mãi đến tận khi mọi người vây lại.
Tiếng kinh hô, tiếng quan tâm…phả vào mặt, mới khiến cho Hồng Chiêu Đệ đang thất thần tỉnh lại.
"Cô Ninh."
Hồng Chiêu Đệ suy yếu gọi một tiếng, nhưng lại đụng đến vết thương, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ.
"Hồng Chiêu Đệ, em bị làm sao thế?" Cô Ninh kinh hô.
Giáo viên nữ có vẻ luống cuống tay chân, bởi vì Hồng Chiêu Đệ bị thương thực sự là quá thảm, nàng cũng đã đoán được một ít, trong lòng cảm thấy khiếp sợ không gì sánh được, cũng tràn đầy thương tiếc.
"Không... Không có chuyện gì, em... em bị ngã." Hồng Chiêu Đệ sợ hãi liếc mắt nhìn mẹ mình đang trừng mắt nhìn nàng ở phía sau mọi người.
"Bị thương nặng như vậy, còn nói không có chuyện gì?" Cô Ninh có chút tức giận.
Sau đó nàng quay đầu nhìn về phía mẹ của Hồng Chiêu Đệ rồi chất vấn: "Hồng Chiêu Đệ đã xảy ra chuyện gì?"
"Đứa nhỏ không phải đã nói rồi sao? Nàng bị ngã." Mẹ của Hồng Chiêu Đệ hời hợt nói.
"Ngã sao?" Cô Ninh bị làm tức đến mức nói không ra lời.
Hơn nữa cũng là phụ nữ, tim vốn mềm mại, càng thêm cảm động lây một ít, cho nên thái độ này của mẹ Hồng Chiêu Đệ càng làm cho nàng tức giận không thôi.
"Làm sao có khả năng ngã thành như vậy, đây rõ ràng là bị đánh." Tôn Hỉ Anh ở bên cạnh lớn tiếng nói.
Hai bạn học nam khác cũng đều vô cùng trọng nghĩa, ánh mắt nhìn mẹ của Hồng Chiêu Đệ đều không tốt lắm.
Ngay cả học sinh đều có thể nhìn ra, cô Ninh sao lại không thấy được.
"Đây là người nào đánh? Báo cảnh sát hay chưa?" Cô Ninh nhìn chằm chằm vào mẹ của Hồng Chiêu Đệ rồi hỏi.
"Cô giáo à, không phải đứa nhỏ đã nói rồi sao? Tự nó ngã, báo cảnh sát cái gì chứ?" Mẹ của Hồng Chiêu Đệ cười nói.
"Ngã? Cô cho tôi là kẻ ngu sao? Tôi cho cô biết, đứa nhỏ bị thương nặng như vậy, đây là phạm pháp có biết không?" Giọng nói của cô Ninh trở nên sắc bén hơn rất nhiều.
"Cô Ninh, em hiện tại sẽ báo cảnh sát."
Tôn Hỉ Anh bên cạnh giơ điện thoại di động trong tay lên rồi nói.
"Đừng, đừng, thật sự không có chuyện gì." Mẹ của Hồng Chiêu Đệ nghe nói báo cảnh sát thì có chút hoảng.
"Vậy cô phải thành thật mà nói, vết thương của Hồng Chiêu Đệ rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?" Cô Ninh nghiêm nghị hỏi.
"Cô Ninh, thật sự không chuyện gì, chủ yếu là đứa nhỏ không nghe lời, ba nàng mới giáo huấn một hồi, đều là vết thương nhỏ, qua mấy ngày sẽ khỏi thôi." Mẹ của Hồng Chiêu Đệ hời hợt nói.
Thái độ thờ ơ của nàng không chỉ khiến cho cô Ninh tức giận, cũng làm cho ba bạn học đi cùng vô cùng oán giận.
Tôn Hỉ Anh trực tiếp gọi điện thoại báo cảnh sát.
"Không muốn..."
Hồng Chiêu Đệ ở bên cạnh đưa tay muốn ngăn cản, nhưng mà toàn thân nàng đều bị thương, làm sao ngăn được Tôn Hỉ Anh.
Hồng Chiêu Đệ biết, báo cảnh sát không có nhiều tác dụng lắm, bởi vì đây đã không phải lần đầu tiên, kết quả cuối cùng chính là nàng lại bị đánh cho một trận.
...
"Hồng Chiêu Đệ, cậu đừng sợ, tớ đã báo cảnh sát rồi, đợi lát nữa cảnh sát đến đây, cậu cứ trực tiếp nói với cảnh sát, cảnh sát sẽ giúp cậu..."
"Tớ đã nói với cậu, mẹ tớ cũng trọng nam khinh nữ, thế nhưng càng là như vậy thì chúng ta càng phải cố gắng đọc sách, chứng minh cho bọn họ thấy, chúng ta không hề kém hơn con trai..."
"Ba mẹ cậu thật nhẫn tâm, làm sao có thể đánh cậu thành như vậy chứ. Cậu là người, lại không phải mèo chó, dù là mèo chó cũng không thể đối xử như thế..."
"Sau này nếu như trong việc học cậu có cái gì không hiểu thì có thể tới tìm tớ, tớ sẽ giúp cậu. Cậu nhất định phải học tập cho thật giỏi, sau đó đi ra ngoài..."
...
Hồng Chiêu Đệ nằm ở trên giường, kinh ngạc mà nhìn Tôn Hỉ Anh đang thao thao bất tuyệt ở bên cạnh.
"Ba mẹ của cậu cũng trọng nam khinh nữ sao?" Hồng Chiêu Đệ đột nhiên hỏi.
"Chủ yếu là mẹ tớ, cha tớ thực ra rất tốt." Nói đến cha của mình, Tôn Hỉ Anh liền lộ ra gương mặt tươi cười.
"Có đúng không?"
Hồng Chiêu Đệ ngơ ngác mà nhìn Tôn Hỉ Anh, mặt đầy ước ao, nàng ít nhất còn có người che chở nàng, nhưng nàng lại không có thứ gì...
...
Cảnh sát đến, mang cha mẹ Hồng Chiêu Đệ đi.
Cô giáo có đến thăm vài lần.
Sau đó...
Không có sau đó.
Không giải quyết được gì.
Nàng bị đánh càng ác hơn trước, nàng không bất ngờ một chút nào, có lúc nàng phải trốn ở bên ngoài, cả đêm không dám về nhà.
...
Nhìn Hồng Chiêu Đệ dần dần đi vào tuyệt vọng.
Tôn Hỉ Anh lẩm bẩm: "Tôi hẳn là nên tới thăm nàng một chút, tôi cho rằng cha mẹ hắn sẽ nghe lời giáo huấn, tại sao cảnh sát lại không quản..."
Trong lòng nàng tràn đầy tự trách.
Nàng quá ngây thơ rồi, cho rằng cảnh sát bắt bọn họ đi thì bọn họ sẽ thay đổi.
Nhưng mà có người lại không thể đổi được.
Cảnh tượng lại thay đổi lần nữa...
Lần này, bọn họ lại xuất hiện ở trong sân trường.
"Tôn Hỉ Anh, cậu lần này thi như thế nào?"
Lúc này có mấy học sinh đang đi tới, trong đó có Tôn Hỉ Anh.
"Điều này còn cần phải nói sao, khẳng định lại đứng thứ nhất rồi." Có bạn học cười nói.
"Tôn Hỉ Anh, cậu thật lợi hại, mỗi lần đều thi đứng thứ nhất." Có bạn học hâm mộ nói.
"Nào có, có lúc Vu Gia Yến cũng thi đứng thứ nhất mà." Tôn Hỉ Anh nói.
Nàng ngoài miệng nói như vậy, thế nhưng trên mặt lại tràn đầy kiêu ngạo.
"Cậu cũng nói là có lúc, vậy phần lớn không phải là cậu sao. Tôn Hỉ Anh, sao cậu có thể lợi hại như vậy chứ, có bí quyết gì, có thể nói cho chúng tớ một chút không?"
"Nào có bí quyết gì, chủ yếu vẫn là chính bản thân cố gắng, nếu như cậu không nỗ lực thì bùn nhão cũng không đỡ nổi tường, cũng không nên hi vọng vào người khác, làm người phải dựa vào chính mình..."
Tôn Hỉ Anh nói bốc nói phét, căn bản không chú ý tới Hồng Chiêu Đệ đâm đầu đi tới và đang chào hỏi nàng.
Những câu nói này vốn là nói cho các bạn học nghe, thế nhưng Hồng Chiêu Đệ nghe vào trong tai, sắc mặt lại trở nên cực kỳ khó coi.
"Không phải như vậy, đây là lời tôi nói với mấy người Lam Xuân Hoa, các nàng thường xuyên nhờ tôi giúp đỡ trong kỳ kiểm tra." Tôn Hỉ Anh đứng ở dưới ô vội vàng giải thích với Hà Tứ Hải.
Nhưng mà Hồng Chiêu Đệ vốn đã mẫn cảm yếu đuối lại không cho là như vậy.
Nàng nhìn bóng lưng của Tôn Hỉ Anh, nở nụ cười, sau đó xoay người lặng yên rời đi.
------
Dịch: MBMH Translate