Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 908 - Chương 908: Mộng Hồi Ức. (2)

Chương 908: Mộng Hồi Ức. (2) Chương 908: Mộng Hồi Ức. (2)

Sau khi nàng rời đi, cảnh tượng lại thay đổi lần nữa.

"Nuôi mày lớn như vậy có tác dụng gì? Lại dám trộm tiền của ông đây, ông không đánh chết mày,..."

Hồng Chiêu Đệ trốn ở trong ngõ hẻm bị cha nàng tìm tới, sau đó chính là một trận đấm đá quyền đấm.

"Tiền không phải do con trộm, là tiểu Thành lấy, không phải con..." Hồng Chiêu Đệ khóc lóc cầu xin.

"Còn dám ngụy biện, tại sao em trai mày lại trộm, nó muốn tao còn không thể cho nó sao? Mấy ngày trước mày nói muốn mua tài liệu, tao chưa cho, cho nên mày liền học cách ăn trộm đúng không?"

Cha Hồng Chiêu Đệ vừa nói, vừa không ngừng đánh nàng.

Tôn Hỉ Anh đứng ở dưới dù lần này không muốn tiến lên nữa, chỉ là lộ ra vẻ tức giận, nhưng trong lòng lại tràn ngập tự trách và hối hận.

"Thực ra chuyện này không có quan hệ gì với cô." Hà Tứ Hải ở bên cạnh an ủi.

Đúng lúc này, đầu hẻm bỗng nhiên truyền đến một tiếng thốt lên.

"Hồng Chiêu Đệ?"

Là Ngụy Kiều Kiều, người đàn ông được gọi là anh Tường kai đang ôm eo của nàng. Bọn họ đi ngang qua đầu hẻm, phía sau bọn họ còn có mấy người thanh niên.

"Nàng là ai vậy?" Anh Tường hỏi.

"Bạn học của em." Ngụy Kiều Kiều nói.

"Mẹ nó, lại dám bắt nạt bạn học của Kiều Kiều, không muốn sống nữa sao?"

Anh Tường không nói hai lời, xông thẳng vào ngõ nhỏ, một cước đá ngã cha của Hồng Chiêu Đệ xuống đất.

"Không, không, tôi đang dạy dỗ con gái của tôi, đây là con gái của tôi."

Bị người đạp, cha của Hồng Chiêu Đệ không chỉ không tức giận, mà sau khi bò lên còn không ngừng cúi đầu khom lưng giải thích, nào còn dáng vẻ hung ác như vừa nãy.

Nhưng mà người được gọi là anh Tường kia không phản ứng đến hắn, đưa tay với Hồng Chiêu Đệ ngồi chồm hổm ôm đầu trên mặt đất rồi nói: "Cô không sao chứ."

Hồng Chiêu Đệ ngẩng đầu lên.

Nhìn thấy mắt mũi Hồng Chiêu Đệ sưng bầm, cánh tay lộ ra ở bên ngoài hiện rõ từng mảng đen xanh, anh Tường kia nổi giận.

Hắn trực tiếp nắm lấy cổ áo của cha Hồng Chiêu Đệ rồi hỏi: "Con chó nhà mày, con gái của mình mà cũng ra tay nặng như vậy."

Sau đó tát cho hắn mấy cái liên tiếp, đồng thời còn nắm lấy tóc của hắn rồi đập vào trên tường.

Cha của Hồng Chiêu Đệ không hề có một chút ý đánh trả nào, chỉ không ngừng xin tha.

Hắn cũng không dám đánh trả, không nói đến tướng mạo của người gọi là anh Tường này vừa nhìn liền biết không dễ trêu, huống hồ đầu hẻm còn có mấy người thanh niên đang đứng. Nếu như hắn dám đánh trả, nói không chừng sẽ phải mất mạng.

Nhưng vào lúc này, Hà Tứ Hải và Tôn Hỉ Anh đứng ở dưới dù đồng thời ngẩng đầu lên.

Bởi vì bầu trời vốn tối om, áp lực không gì sánh được, lúc này lại trở nên đầy sao, bốn phía tràn ngập hơi thở mộng ảo.

"Ồ, tại sao lại như vậy?" Tôn Hỉ Anh hơi kinh ngạc hỏi.

"Bởi vì người đàn ông này rất quan trọng đối với Hồng Chiêu Đệ." Hà Tứ Hải nói.

Hồng Chiêu Đệ vẫn luôn sống dưới bóng ma của người cha chưa từng phản kháng, cũng không dám phản kháng.

Nhưng ác ma ở trong mắt của nàng, lúc này lại như một con chó bị người khác đánh lại chỉ dám xin tha.

Thế là anh Tường mang Hồng Chiêu Đệ đi.

...

"Cha cô thường xuyên đánh cô sao?"

Ngụy Kiều Kiều vừa bôi thuốc cho Hồng Chiêu Đệ vừa nói.

"Thực ra, tôi cảm thấy Ngụy Kiều Kiều cũng không xấu." Tôn Hỉ Anh đứng ở dưới dù bỗng nhiên nói.

"Mỗi một người cho dù là tốt hay xấu thì đều sẽ có chút nhấp nháy." Hà Tứ Hải nói.

Thế nhưng Hồng Chiêu Đệ chỉ cúi đầu, không hề trả lời.

"Hỏi cô đó, câm rồi sao?" Anh Tường ngồi hút thuốc ở bên cạnh không nhịn được mà hỏi.

"Đúng... Đúng thế." Hồng Chiêu Đệ lặng lẽ nhìn hắn một cái, sau đó vội vàng quay đầu đi.

Đúng lúc này, anh Tường bỗng nhiên tắt thuốc lá, đứng lên rồi đột nhiên kéo áo của Hồng Chiêu Đệ lên.

"Anh... anh làm gì?" Hồng Chiêu Đệ hoảng sợ hỏi.

Nhưng mà lại không có bao nhiêu phản kháng.

Anh Tường căn bản không hề trả lời, trực tiếp xốc quần áo của nàng lên.

"Anh Tường..." Ngụy Kiều Kiều bất mãn mà gọi một tiếng.

Nhưng mà rất nhanh đã im lặng.

Bởi vì trên người Hồng Chiêu Đệ cả đều là vết thương, bị phỏng, roi đánh, có chút đã mờ, có cái để lại vết sẹo dữ tợn.

"Mẹ nó, cha cô con mẹ nó không phải là người đúng chứ?" Ngụy Kiều Kiều vô cùng tức giận.

Cho dù nàng cảm thấy mình đủ hư hỏng, nhưng lại thấy nếu so với ba của Hồng Chiêu Đệ thì hắn càng giống cầm thú hơn.

Hồng Chiêu Đệ không hề trả lời, hỗn loạn dùng quần áo che đậy thân thể.

Mà anh Tường cũng không có làm gì nữa, ngồi trở lại, cà lơ phất phơ hỏi: "Nói cho tôi một chút."

Nếu là người khác hỏi, Hồng Chiêu Đệ không nhất định sẽ nói, thế nhưng anh Tường hỏi, Hồng Chiêu Đệ do dự một hồi rồi lần lượt nói ra, vừa nói vừa khóc.

"Thật con mẹ nó..." Ngụy Kiều Kiều lại lần nữa không nhịn được mà nói tục.

Ngay cả anh Tường đều cảm thấy không đành lòng.

"Có muốn tôi giúp cô một tay hay không, dạy dỗ hai tên súc sinh trong nhà cô một trận?" Anh Tường mở miệng nói.

"Hả..."

Hồng Chiêu Đệ sửng sốt một chút, sau đó vội vàng lắc lắc đầu.

"Cảnh sát đều không quản được, sẽ chỉ khiến bọn họ đánh tôi càng ác hơn." Hồng Chiêu Đệ yếu ớt nói.

Anh Tường nghe vậy thì nở nụ cười.

"Đó là bởi vì cảnh sát nói quy tắc, pháp luật, tôi không nói nha." Anh Tường càn rỡ cười to.

Hồng Chiêu Đệ kinh ngạc mà nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy hắn thật là cao lớn.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment