Mặt mũi cha mẹ Hồng Chiêu Đệ sưng bầm mà nằm trên đất, thống khổ rên rỉ. Anh Tường thấy phiền, lại đạp một chân ở trên lưng bọn họ.
Hồng Chiêu Đệ nhìn lén phía xa âm thầm hả giận.
"Phi, tôi nói cho hai lão già các người biết, hiện tại Hồng Chiêu Đệ là người của tôi. Nếu như tôi lại nhìn thấy trên người nàng có một chút vết thương..."
"Sẽ không, sẽ không bao giờ có nữa, van xin cậu đừng đánh nữa." Cha của Hồng Chiêu Đệ không ngừng cầu xin.
Anh Tường ngồi xổm người xuống, ghé vào bên tai cha của Hồng Chiêu Đệ rồi nói: "Yên tâm đi, tôi sẽ không đánh ông, tôi đánh con trai của ông, ha ha... Nếu như các người đánh Hồng Chiêu Đệ một cái, tôi sẽ đánh con trai của các người hai cái."
Nhìn anh Tường càn rỡ như vậy, cha mẹ Hồng Chiêu Đệ ngay cả rắm cũng không dám thả.
"Sau này Hồng Chiêu Đệ muốn làm cái gì thì làm cái đó, biết không?"
"Biết, biết."
"Không cần báo cảnh sát, cảnh sát bắt tôi nhiều nhất cũng chỉ nhốt được mấy ngày, hơn nữa tôi có nhiều anh em như vậy..."
Anh Tường chỉ vào đám lưu manh đang vây ở xung quanh.
"Không dám, không dám."
Hai vợ chồng hoảng loạn đáp lại.
Anh Tường cười to, lại đạp một cước ở trên người hai vợ chồng bọn họ, sau đó càn rỡ rời đi.
"Hồng Chiêu Đệ..."
Nhìn bọn họ rời đi, mẹ Hồng Chiêu Đệ phát ra tiếng kêu gào tức giận. Nàng không dám trêu chọc mấy người anh Tường, tất cả tức giận đều ghi vào trên người Hồng Chiêu Đệ.
"Nhìn xem tao có chơi chết tiểu tiện chủng mày hay không."
"Đùng", một bạt tay đánh ở trên mặt nàng.
Là ba của Hồng Chiêu Đệ đánh.
"Bà muốn tiểu Thành xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao?" Ba của Hồng Chiêu Đệ lớn tiếng quát lên.
"Vậy lẽ nào cứ để như thế sao?" Mẹ của Hồng Chiêu Đệ oan ức bụm má nói.
"Nếu không làm sao bây giờ, nhưng mà, mấy tên côn đồ ác bá này luôn thích những thứ mới mẻ, sẽ có lúc không thích nữa..." Cha của Hồng Chiêu Đệ ác độc nói.
Hồng Chiêu Đệ núp ở phía xa nhìn thấy tình cảnh này cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Nàng lộ ra một nụ cười thoải mái, thì ra bọn họ cũng không đáng sợ.
Tiếp theo, nàng xoay người lại dứt khoát rời đi.
...
"Anh Tường, tại sao anh lại giúp tôi?" Hồng Chiêu Đệ hỏi anh Tường.
"Cô là bạn học của Kiều Kiều, tôi đương nhiên sẽ giúp cô rồi." Anh Tường không để ý chút nào.
"Như vậy à..."
Hồng Chiêu Đệ nghe vậy có chút thất vọng.
Thế nhưng rất nhanh lại nói: "Cảm ơn anh Tường, sau này tôi nhất định sẽ báo đáp anh."
"Báo đáp tôi?" Anh Tường nghe vậy thì giống như là nghe được chuyện gì đó rất buồn cười.
"Cô lấy cái gì báo đáp tôi đây?"
Anh Tường đưa tay nắm lấy cằm Hồng Chiêu Đệ.
"Khoan hãy nói, dung mạo cô vẫn còn được, nếu không, cô ngủ cùng tôi một đêm đi?" Anh Tường cười hỏi.
Hồng Chiêu Đệ nghe vậy không chỉ không hề tức giận, mà còn rất vui vẻ.
Đương nhiên, anh Tường cũng chỉ là đùa giỡn, cũng không có thật sự để Hồng Chiêu Đệ ngủ cùng hắn một đêm.
Nhưng mà, Hồng Chiêu Đệ lại ghi vào trong lòng.
...
"Kiều Kiều, gần đây anh Tường làm sao thế? Suốt ngày than thở?"
"Ha ha, đừng để ý tới hắn, hắn bị ba mẹ hắn đuổi ra ngoài rồi? Không cho phép hắn về nhà."
"Ồ, vì sao?"
Hồng Chiêu Đệ nghe vậy thì rất là giật mình, lẽ nào anh Tường cũng giống như nàng?
"Bởi vì em gái hắn sắp thi đại học, ba mẹ hắn sợ hắn ảnh hưởng đến em gái của hắn học tập, cho nên không cho phép hắn trở lại." Ngụy Kiều Kiều nói.
"Hắn còn có em gái sao?" Hồng Chiêu Đệ nghe vậy thì rất là giật mình.
"Đương nhiên, cô cũng biết em gái của hắn nha."
"Tôi cũng biết?" Ngụy Kiều Kiều nghe vậy thì rất nghi hoặc.
"Vu Gia Yến trong trường học của chúng ta chính là em gái của hắn." Ngụy Kiều Kiều nói.
"Vu Gia Yến?"
"Đúng vậy, anh Tường tên là Vu Gia Tường, em gái của hắn chính là Vu Gia Yến, đừng nói là cô cũng không biết đó nha?" Ngụy Kiều Kiều nói.
...
"Vu Gia Yến?"
Tôn Hỉ Anh đứng ở dưới dù sững sờ lẩm bẩm.
Vu Gia Yến, nàng không thể quen thuộc hơn được nữa. Bởi vì đây chính là bạn học từng có lúc tranh cướp vị trí thứ nhất với nàng.
Nàng hoàn toàn không nghĩ tới Vu Gia Yến vậy mà lại là em gái của anh Tường.
"Đáp án dường như chẳng mấy chốc sẽ được hé lộ." Hà Tứ Hải ở bên cạnh nói sâu xa.
"Đây không phải mơ đó chứ?" Tôn Hỉ Anh ngẩng đầu nhìn hắn một cái rồi nói.
"Đương nhiên là mơ, tất cả giấc mơ đều được sản sinh từ ký ức, sau đó trải qua ảo tưởng. Tôi chỉ có thể dẫn dắt chút ít, để cho nàng mơ một giấc mộng hồi ức."
Hà Tứ Hải chuyển động chuôi dù một chút, cảnh sắc xung quanh lại thay đổi lần nữa.
"Anh Tường, thành tích của em gái anh tốt như vậy, nhất định có thể thi vào một ngôi trường tốt." Hồng Chiêu Đệ ghé sát vào bên người Vu Gia Tường rồi nói.
Vu Gia Tường nhìn nàng một cái không nói chuyện, mà là tựa ở trên ghế sô pha, giang hai tay rồi chậm rãi xoay người.
"Không ai có thể nói trước được việc này, nhưng mà Yến Tử học tập đúng là rất tốt, không giống như tôi nha."
Nói đến em gái, trên mặt anh Tường mang theo một chút vẻ ôn nhu.
"Anh đối với em gái mình thật tốt." Hồng Chiêu Đệ có chút đố kỵ nói.
"Đó là đương nhiên, nàng là em gái tôi, tôi không đối tốt với nàng thì đối tốt với ai đây?" Anh Tường vừa cười vừa nói.
"Tôi đã nói với cô rồi thì phải, quan hệ của chúng tôi khi còn bé rất tốt. Nàng cả ngày đi theo phía sau mông tôi gọi anh trai, đáng tiếc là sau khi lớn lên, nha đầu này liền không quá thích gần gũi với tôi." Anh Tường nói với vẻ đầy phiền muộn.
------
Dịch: MBMH Translate