"Vu Gia Yến học tập tốt như vậy, là một học sinh tốt, chắc chắn là không thích người như anh, người như anh..." Hồng Chiêu Đệ nói.
"Tôi lưu manh như vậy, có cái gì mà không thể nói, cũng hết cách rồi. Tôi cứ đọc sách là đau đầu, cho nên, nhà chúng tôi đành trông chờ hết vào em gái tôi." Anh Tường đúng là cực kỳ lanh lẹ.
"Nhất định sẽ." Hồng Chiêu Đệ an ủi.
"Tâm của nha đầu kia quá lớn, muốn thi vào đại học Hạ Kinh, với thành tích kia của nàng thì phỏng chừng có chút kém." Anh Tường có chút bận tâm mà nói.
"Đại học Hạ Kinh?" Hồng Chiêu Đệ nghe vậy cũng có chút giật mình.
Là đại học tốt nhất toàn quốc, tỉ lệ trúng tuyển ở Giang Hữu là 0.03-0.05%, nhìn thôi đã biết có bao nhiêu khó khăn.
"Nhưng mà năm nay trường học của các người hình như có một tiêu chuẩn cử đi học, nhưng mà Yến Tử phỏng chừng vẫn là không được, nghe nói trường học các người có một người rất lợi hại." Anh Tường nói.
"Tôn Hỉ Anh?"
"Đúng, chính là Tôn Hỉ Anh này, nghe nói mỗi lần kiểm tra đều áp trên đầu em gái tôi, khiến cho nha đầu kia tức giận, ha ha..."
"Anh Tường, mấy người Trịnh tổng đến rồi, anh có muốn đi chào hỏi hay không."
"Đương nhiên, tôi qua đó một chút." Anh Tường vội vàng đứng lên rồi nói.
Anh Tường tuy mở một quán bar, nói là ông chủ, nhưng trên thực tế lại trông chờ vào những đại kim chủ này, bọn họ mới thật sự là ông chủ.
Nhìn anh Tường mở cửa phòng khách rồi đi ra ngoài, Hồng Chiêu Đệ lộ ra vẻ suy tư.
"Thì ra... Hóa ra là như vậy phải không?"
Tôn Hỉ Anh đứng ở dưới dù đã đoán được một ít, nhưng mà đáp án như vậy lại làm cho nàng có loại cảm giác khó có thể tiếp thu.
"Có lúc một chuyện nhỏ trong lúc lơ đãng liền có thể thay đổi vận mệnh của một người." Hà Tứ Hải nói.
"Hồng Chiêu Đệ, cô ngồi ở chỗ này làm gì, đi ra nhảy disco."
Ngụy Kiều Kiều đẩy cửa phòng khách ra, âm nhạc điếc tai nhức óc tràn vào giống như là thuỷ triều.
"Đến đây."
Hồng Chiêu Đệ mỉm cười đứng dậy.
Sau đó...
Cảnh tượng lại thay đổi lần nữa.
Bọn họ xuất hiện ở trên sân thượng trường học.
Mà lúc này, Hồng Chiêu Đệ đang đứng ở trước mặt Tôn Hỉ Anh.
Tôn Hỉ Anh thì đang hôn mê bất tỉnh.
Hồng Chiêu Đệ ngồi xổm người xuống, nhìn Tôn Hỉ Anh, trên mặt lộ ra vẻ giãy dụa, nhưng rất nhanh, nàng lại nở nụ cười, cười đến mức khiến cho người ta có chút sởn cả tóc gáy.
Sau đó nàng móc móc ở trong túi, móc ra một đôi bao tay cao su dùng một lần.
"Vẫn đúng là đủ cẩn thận." Tôn Hỉ Anh dưới dù lẩm bẩm.
Điều này nói rõ nàng đã sớm chuẩn bị.
Sau đó hai người nhìn thấy Hồng Chiêu Đệ nhẹ nhàng nâng Tôn Hỉ Anh lên, sau đó đẩy xuống lầu.
Quả nhiên, trước đó nàng bảo mọi người đặt Tôn Hỉ Anh ở dưới bóng râm căn bản là mượn cớ, nếu không lấy hình thể thấp bé của nàng muốn di chuyển một người hôn mê bất tỉnh nhất định cũng rất vất vả, cũng sẽ lưu lại càng nhiều dấu vết hơn.
"Còn muốn tiếp tục xem tiếp không?" Hà Tứ Hải hỏi Tôn Hỉ Anh.
Tôn Hỉ Anh cúi đầu rất thấp, lắc lắc đầu.
Sau đó bọn họ lui ra từ trong mộng cảnh.
Lần này, không phải trở lại vũ trụ hư không trong mộng cảnh, mà là trở lại trong nhà của Hà Tứ Hải ở trấn Trương gia.
Nàng vẫn ngồi ở trên ghế trong sân, Hà Tứ Hải cầm một cái dù, đứng ở bên người nàng.
Tôn Hỉ Anh ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm, sau đó những giọt nước mắt lớn bằng hạt đậu không ngừng rơi xuống.
Nàng rất không cam tâm, cuộc đời của nàng, tất cả cố gắng của nàng lại bởi vì một cái lơ đãng bất ngờ mà bị hủy diệt toàn bộ, này thì tính là gì?
Hà Tứ Hải cất ô, yên lặng đứng ở bên cạnh, không có an ủi.
"Đây rốt cuộc là vì sao? Đây rốt cuộc là vì sao?" Tôn Hỉ Anh lau nước mắt nghẹn ngào.
Hà Tứ Hải cũng không biết nói cái gì mới tốt.
Vốn tưởng rằng chỉ là bởi vì đố kị, bởi vì ức hiếp, cũng không ngờ đến sau lưng lại có nhiều câu chuyện như vậy.
Nàng chỉ là một vật hy sinh mà Hồng Chiêu Đệ dùng để lấy lòng đàn ông.
Đương nhiên cũng không loại trừ sự đố kị và oán hận của Hồng Chiêu Đệ, tuyệt đối không chỉ có một nguyên nhân.
"Cô hận các nàng không?" Hà Tứ Hải hỏi.
Tôn Hỉ Anh lau nước mắt một cái, gật gật đầu, nàng làm sao có thể không hận.
Mặc kệ các nàng có nguyên nhân gì, đáng thương cỡ nào, thế nhưng các nàng phá huỷ cuộc đời của nàng. Người thân của nàng đã cực kỳ bi thương vì chuyện này, nhưng mà các nàng lại nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, chuyện này không công bằng một chút nào.
"Các nàng sẽ gặp báo ứng, có đúng hay không?" Tôn Hỉ Anh nghẹn ngào hỏi.
"Tôi cũng không biết, bởi vì tôi là người tiếp dẫn, chỉ để ý Minh Thổ, không quản nhân gian. Các nàng không thuộc quyền quản lý của tôi." Hà Tứ Hải nói.
"Lẽ nào cứ định bỏ qua như vậy sao?" Trên mặt Tôn Hỉ Anh khó nén vẻ thất vọng.
"Đương nhiên, tôi cũng có thể giúp cô báo mộng cho cha cô, bảo hắn giúp cô đòi lại công bằng." Hà Tứ Hải nói.
Tôn Hỉ Anh nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ ước ao, thế nhưng rất nhanh đã lắc lắc đầu.
Nàng không ngốc, bởi vì cho dù cha nàng biết được nguyên nhân chân chính, nhưng trước đó đã định là nàng tự sát, muốn đổi thành bị người khác giết rồi lật lại vụ án là một chuyện vô cùng khó khăn.
Hơn nữa thậm chí có thể khiến cho cha nàng làm ra một số chuyện dưới tình huống không lý trí, rồi cũng kéo mình vào theo.
Lấy sự hiểu rõ của nàng đối với cha mình, khả năng này lớn vô cùng.
"Còn có một biện pháp khác." Hà Tứ Hải nói.
"Biện pháp gì?" Tôn Hỉ Anh vội vàng hỏi.
"Đó chính là gieo một hạt giống vào trong giấc mộng của các nàng, sau này chỉ cần các nàng nhắm mắt lại thì cô sẽ xuất hiện ở trong giấc mơ của các nàng, dây dưa một đời." Hà Tứ Hải nói.
"Cái này tốt... Cái này tốt..." Tôn Hỉ Anh vui mừng nói.
Nhưng rất nhanh nàng lại có chút do dự: "Như vậy, có phải là quá ác rồi hay không?"
"Cô hỏi tôi làm gì? Đây là chuyện của cô, tự cô quyết định đi." Hà Tứ Hải nói.
Tôn Hỉ Anh nghe vậy thì trở nên trầm mặc.
Hà Tứ Hải không quan tâm đến nàng nữa.
Tâm hơi động, sổ sách hiện ra.
Họ tên: Tôn Hỉ Anh
Sinh nhật: năm Nhâm Ngọ, tháng Đinh Vị, ngày Nhâm Ngọ, giờ Thân ba khắc.
Tâm nguyện: Giúp tìm ra tâm nguyên, hoàn thành tâm nguyện.
Thù lao: chế tác Garage Kit.
Nhìn ghi chép tâm nguyện không thay đổi một chút nào, Hà Tứ Hải không khỏi nhíu mày.
Hắn vốn tưởng rằng tâm nguyện của Tôn Hỉ Anh là tìm ra nguyên nhân cái chết của mình, nhưng bây giờ nhìn lại thì căn bản là không phải.
Cho nên, tâm nguyện của nàng rốt cuộc là cái gì?
Không biết liền hỏi, Hà Tứ Hải luôn luôn trực tiếp.
"Tôi... Tôi không biết a." Tôn Hỉ Anh vẫn là một mặt mờ mịt.
"Cô suy nghĩ một chút, sau khi cô chết rồi, chuyện muốn làm nhất là gì?" Hà Tứ Hải nhắc nhở.
"Chuyện muốn làm? Vậy thì nhiều."
"Tôi muốn làm rõ cái chết của tôi, tôi muốn nói với ba mẹ rằng tôi không phải là tự sát, tôi muốn tham gia thi đại học, tôi còn muốn đi Fantawild với ba mình, ông ấy nói sau khi thi đại học xong thì sẽ mang tôi đi..."
Tôn Hỉ Anh lau nước mắt, vừa nghẹn ngào vừa nói một tràng.
Chân mày của Hà Tứ Hải lại càng nhíu chặt hơn.
------
Dịch: MBMH Translate