"Như thế nào, suy nghĩ kỹ càng chưa?" Nhìn trái nhìn phải một hồi, Hà Tứ Hải quay sang hỏi Tôn Hỉ Anh đang đi tới đi lui.
Tôn Hỉ Anh lắc lắc đầu, lại gật đầu một cái, cuối cùng dùng đôi mắt to đầy hy vọng mà nhìn Hà Tứ Hải.
"Nhìn tôi làm gì? Tôi không phải đã nói rồi sao, đây là chuyện của chính cô, tự mình đưa ra quyết định đi." Hà Tứ Hải có chút không biết nên nói gì nữa rồi.
Nhưng mà đối với Tôn Hỉ Anh mà nói, nàng vẫn đúng là không biết phải quyết định như nào. Nàng vẫn là đứa nhỏ chưa trưởng thành hoàn toàn, luôn chỉ biết vùi đầu học tập, những cái khác căn bản đều không biết.
Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút rồi nói: "Cho dù là người nào thì đều không có quyền cướp đoạt cuộc đời của người khác. Cho dù là vô tình hay là cố ý, cho dù hắn là người tốt hay là người xấu thì phạm tội đều phải chịu phạt, không liên quan đến chính nghĩa, đây chính là pháp luật. Tác dụng của pháp luật chính là bảo đảm tính công chính của xã hội."
Con mắt lớn của Tôn Hỉ Anh nhìn chằm chằm Hà Tứ Hải không chớp.
"Tôi nói những thứ này, cô đã hiểu chưa?" Hà Tứ Hải nói.
"Không rõ." Tôn Hỉ Anh nháy mắt, bày ra dáng vẻ ngây ngốc.
Không rõ còn trả lời thẳng thắn như vậy?
"Ai, ý tứ của tôi chính là, nếu như các nàng phạm lỗi thì đều nên chịu trừng phạt. Đây là đứng ở góc độ của tôi, tôi là cho là như vậy, như vậy đi, nếu cô không đành lòng, cảm thấy quá ác, vậy chúng ta sẽ đổi một biện pháp điều hòa hơn một chút."
"Biện pháp gì?"
"Đó chính là chúng ta vẫn thả một hạt giống ác mộng ở trong giấc mộng của các nàng, chỉ cần các nàng tự thú, bị pháp luật trừng phạt thì hạt giống này mới sẽ biến mất. Nếu không các nàng sẽ bị ác mộng dây dưa cả một đời."
"Cái này tốt, cái này tốt." Tôn Hỉ Anh mừng rỡ nói.
Nhưng mà rất nhanh nàng lại do dự, hơi nghi hoặc một chút rồi hỏi: "Qua thời gian dài, liệu các nàng có thể sẽ không còn sợ nữa hay không?"
"Đương nhiên sẽ không, con người luôn sợ hãi một số thứ, hạt giống ác mộng sẽ phóng đại thứ mà con người sợ nhất, hơn nữa thời gian thời gian, thậm chí có thể không nhận rõ giữa mộng cảnh và hiện thực, đó mới là chuyện đáng sợ nhất." Hà Tứ Hải cúi đầu, âm u nói.
Tôn Hỉ Anh bị dọa cho run một cái, quay đầu liền chạy.
"Đừng chuyển động lung tung, suy nghĩ thật kỹ xem tâm nguyện của cô là gì đi." Hà Tứ Hải hô.
"Em trai, em đang nói chuyện với ai thế?" Đúng lúc này, anh họ Dương Dũng bỗng nhiên xuất hiện ở phía sau, nghi hoặc hỏi.
"Không có gì, em chỉ đang lầm bầm lầu bầu mà thôi." Hà Tứ Hải thuận miệng ứng phó một câu.
Sau đó hỏi: "Anh họ, anh ngày hôm nay anh phải đi rồi sao, không ở lại thêm hai ngày?"
"Không được, anh chỉ có mấy ngày nghỉ, nếu như không đi làm thì sẽ bị phạt gấp đôi tiền lương." Dương Dũng nói.
Tính cả ngày ấy hắn đến thì ngày hôm nay mới là ngày thứ ba.
"Tứ Hải nói đúng, cháu nhìn xem có thể xin nghỉ thêm một ngày hay không, ở lại thêm hai ngày." Dương Bội Lan vừa đi tới vừa nói.
"Cô à, cháu lần này lại đây, chủ yếu là thăm ba mẹ cháu và ông nội bà nội, còn có xem em họ một chút, bây giờ đã nhìn qua rồi, cuộc sống của các người đều rất tốt. Cháu cũng coi như là hoàn thành nhiệm vụ rồi." Dương Dũng cười nói.
Dương Bội Lan còn muốn nói, Trương Lục Quân đã ngăn nàng lại: "Được rồi, công việc là quan trọng nhất, chờ rảnh rỗi thì lại đến chơi."
Dương Bội Lan nghe vậy, cũng không nói gì nữa, suy nghĩ một chút rồi nói: "Cũng có thể đến Hợp Châu tìm em họ cháu, đến Hợp Châu hẳn là thuận tiện hơn một chút. Hai người các cháu là anh em họ nên lui tới nhiều một chút."
"Biết rồi, chờ lúc rảnh rỗi, cháu sẽ đi tìm em họ." Dương Dũng nói.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng của Nghiêm Chấn Hưng.
Ngày hôm nay hắn phải về Hồng Thành, vừa lúc đưa Dương Dũng tới Hồng Thành luôn.
Dương Bội Lan chuẩn bị không ít đồ cho Dương Dũng mang về, vốn đang sợ không tiện mang theo, hiện tại có xe đúng là thuận tiện nhiều.
"Tứ Hải, rảnh rỗi thì tới chỗ của chú chơi."
Nghiêm Chấn Hưng nhìn Dương Dũng đã thu dọn xong đồ đạc, quay sang dặn dò Hà Tứ Hải trước khi đi.
"Biết rồi chú Nghiêm, rảnh rỗi cháu sẽ trở lại." Hà Tứ Hải nói.
"Được, nếu như cháu tới Hồng Thành thì nhớ gọi điện thoại trước cho chú, hoặc là liên lạc với Tú Ảnh qua wechat. Mấy người trẻ tuổi các cháu cũng thường xuyên nói chuyện với nhau một chút." Nghiêm Chấn Hưng nói.
Hà Tứ Hải nghe vậy gật gật đầu.
Nghiêm Chấn Hưng không nói thêm nữa, mà là nói với bà nội: "Thím Chu, qua một thời gian nữa cháu lại trở về thăm thím."
"Cháu cứ bận bịu công việc của mình đi, người như thím thì có gì đáng thăm." Bà nội vô tình mà khoát tay một cái.
Nghiêm Chấn Hưng cười cười, quay đầu lại nói lời tạm biệt với Trương Lục Quân và Dương Bội Lan.
Cuối cùng cũng không quên Đào Tử ở bên cạnh.
"Đào Tử, hẹn gặp lại, lần sau cháu đến nhà chị Tú Ảnh chơi, có được hay không?"
"Được." Đào Tử đáp một tiếng rất dứt khoát.
Nghiêm Chấn Hưng lúc này mới lên xe, mang theo Dương Dũng rời đi.
"Ha, Chấn Hưng cũng thực sự là, Tứ Hải đã có bạn gái rồi, hắn còn không hết hi vọng." Nhìn bọn họ rời đi, bà nội bỗng nhiên cười nói.
"Ồ? Tại sao lại nói đến cháu rồi, liên quan gì tới cháu?"
"Được rồi, không chuyện gì, Tứ Hải, cháu chuẩn bị lúc nào thì về Hợp Châu." Trương Lục Quân cười không nói thêm gì nữa, mà là đổi chủ đề.
"Không vội, chờ qua Tết Nguyên Tiêu rồi lại trở về đi." Dương Bội Lan ở bên cạnh nghe vậy vội vàng nói.
Nàng không muốn Hà Tứ Hải trở về sớm như vậy.
"Như này thì không được rồi, con còn có không ít chuyện cần xử lý, dù sao thì đi qua đi lại cũng thuận tiện, Tết Nguyên Tiêu con lại trở về vậy." Hà Tứ Hải nói.
Dương Bội Lan nghe vậy thì há miệng, nhưng cũng không nói ra được lý do gì để hắn ở lại.
"Trở về bận việc đi, đó là chuyện chính. Người đều đi rồi, ở lại tẻ nhạt thì không nói, hoàn toàn chính là lãng phí thời gian." Bà nội ở bên cạnh nói.
Nàng nhìn rất thoáng.
"Vậy cháu chuẩn bị khi nào thì đi?" Nàng lại hỏi.
"Cũng không có chuyện gì nữa, trong ngày hôm nay cháu cũng sẽ trở về." Hà Tứ Hải nói.
"Cái gì? Nhanh như vậy sao?" Bà nội nghe vậy thì lập tức giật mình.
Sau đó chính mình cũng phản ứng lại, phía trước mới nói để hắn trở về bận việc cũa mình, hiện tại lại nói như vậy, thế là tự mình cười cười.
"Vậy... Vậy ăn cơm trưa đã rồi lại đi." Dương Bội Lan ở bên cạnh nhỏ giọng nói.
Hà Tứ Hải gật đầu một cái, nói: "Nếu không, các người cùng trở về với con đi? Đến chỗ của con chơi mấy ngày? Các người còn chưa từng đến chỗ của con."
Dương Bội Lan nghe vậy thì có chút động lòng, bà nội thì có chút do dự.
"Mấy ngày nay con bận bịu, người có thể ở nhà không?" Trương Lục Quân suy tính tương đối chu toàn, thế là mở miệng hỏi.
"Chuyện này... Vẫn đúng là không nhất định." Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút rồi nói.
"Vậy thì thôi, lần sau lại nói đi." Trương Lục Quân nói thẳng.
Hắn trên thực tế là lo lắng bọn họ đi qua sẽ gây thêm phiền phức cho Hà Tứ Hải.
"Con đi ra ngoài bận bịu, Đào Tử phải làm sao bây giờ, có người trông nom hay không?" Dương Bội Lan hỏi.
"Dì Tôn sẽ chăm nom giúp con, cũng chính là mẹ của Vãn Vãn." Hà Tứ Hải nói.
"Nếu không thì để Đào Tử ở lại?"
Dương Bội Lan suy nghĩ một chút rồi nói, dù sao thì Hà Tứ Hải và Lưu Vãn Chiếu còn chưa kết hôn, cứ để cho mẹ vợ trông trẻ cũng không phải là chuyện tốt cho lắm.
Nhưng nàng nào có biết, đã trông coi không biết bao nhiêu lần rồi.
"Không muốn, cháu muốn trở về cùng ba ba." Đào Tử ở bên cạnh nghe vậy thì lập tức hét lên.
"Biết rồi, sẽ mang theo con." Hà Tứ Hải sờ sờ đầu nhỏ của nàng.
Hắn quay đầu lại, nói: "Để dì Tôn trông chừng, Đào Tử còn có thể chơi cùng mấy người Huyên Huyên. Nếu ở lại chỗ này, nàng phỏng chừng sẽ cảm thấy tẻ nhạt, hơn nữa qua Tết Nguyên Tiêu, nhà trẻ các nàng cũng sẽ khai giảng rồi."
Nếu đã nói như vậy, bọn họ cũng không tiện nói thêm cái gì nữa.
Thế là mọi người quay trở về phòng sắp xếp đồ đạc cho Hà Tứ Hải mang về.
"Không cần mang theo cái gì đâu, lần trước còn có rất nhiều thứ chưa ăn hết." Hà Tứ Hải nói.
"Biết rồi."
Bọn họ ngoài miệng nói như vậy, nhưng tay thì lại chuẩn bị một đống đồ lớn, Hà Tứ Hải cũng rất là bất đắc dĩ.
------
Dịch: MBMH Translate