Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 913 - Chương 913: Ba Lừa Người.

Chương 913: Ba Lừa Người. Chương 913: Ba Lừa Người.

Vũ trụ mộng cảnh.

"Mỗi lần tới nơi này, đều cảm thấy rất thần kỳ." Tôn Hỉ Anh tò mò đánh giá bốn phía.

Vô số bong bóng tràn ngập ở trong thế giới này, hòa vào một thế giới.

Mỗi một bong bóng đều hiện ra sắc thái không giống nhau, cho nên vũ trụ mộng cảnh chính một vũ trụ muôn màu.

"Chuẩn bị xong chưa?" Hà Tứ Hải hỏi nàng.

Bọn họ lại tiến vào trong mộng, chính là đi gieo hạt giống ác mộng cho đám người Hồng Chiêu Đệ.

"A, chuẩn bị cái gì?" Tôn Hỉ Anh ngơ ngác mà hỏi.

"Cô nghĩ đến dáng vẻ kinh khủng nhất của mình một chút, mặt khác nhớ lại sự phẫn hận của mình đối với những người đã phá huỷ cuộc đời của cô." Hà Tứ Hải bất đắc dĩ nói.

"Há, được."

Tôn Hỉ Anh nghe vậy cắn răng, nhíu mày, bày ra dáng vẻ mình rất hận.

Hà Tứ Hải:...

Nha đầu này bảo nàng nghĩ, nàng vậy mà lại biểu hiện ở trên mặt.

Hà Tứ Hải chuyển động chuôi dù, từng sợi từng sợi khí tức màu xám tỏa ra từ trên người nàng.

Đây chính là sự huyễn tưởng và thù hận của Tôn Hỉ Anh đối với đám người Hồng Chiêu Đệ.

Người hiền lành đến đâu, gặp phải việc này, làm sao có khả năng không có sự thù hận được.

Tôn Hỉ Anh có chút ngạc nhiên mà nhìn hơi thở màu xám quấn quanh cơ thể mình.

Nàng rõ ràng cảm nhận được một cỗ ác ý ở bên trong hơi thở màu xám, giống như là một cảnh tượng khủng bố.

Nàng máu thịt be bét bò trên mặt đất, tóc dài che lại gương mặt chỉ lộ một con mắt ác độc. Nàng khập khiễng bước về phía trước giống như là một con zombie...

Tất cả hình tượng trên thực tế đều đến từ nhưng bộ phim mà nàng xem khi còn sống.

Chỉ có điều nó đã được chiếc ô nhỏ phóng đại lên mà thôi.

Hà Tứ Hải lại xoay chuôi dù một cái, tia hơi thở màu xám này chia thành năm phần, rơi vào năm thế giới mộng cảnh.

Sợi hơi thở màu xám này sẽ lấy sự hoảng sợ và ác niệm của con người làm thức ăn, ác niệm và hoảng sợ càng tăng thì nó sẽ càng lớn mạnh.

Cảnh tượng khủng bố của Tôn Hỉ Anh cũng sẽ càng rõ ràng, thậm chí đến cuối cùng có thể khiến người ta không nhận rõ hiện thực và mộng cảnh.

Đây cũng là một trong những thủ đoạn thảo phạt nhỏ của chiếc dù này.

"Đi thôi."

Hạt giống ác mộng đã được gieo xuống, để nó sinh trưởng nẩy mầm, không cần phải quản nhiều nữa.

"Cái kia..."

Đúng lúc này, Tôn Hỉ Anh lôi ống tay áo của Hà Tứ Hải, ấp a ấp úng.

"Làm sao thế?"

"Tôi có thể vào trong giấc mộng của ba mẹ tôi không? Tôi... Tôi muốn trò chuyện cùng bọn họ." Tôn Hỉ Anh cúi đầu, vừa nói vừa mang theo tiếng khóc nức nở.

"Có thể nha."

Hà Tứ Hải không do dự, xoay chuôi dù một cái, bọn họ lập tức di chuyển ở xung quanh bong bóng, rất nhanh đã đứng trước ba cái bong bóng.

"Ba cái bong bóng này, chính là bong bóng mộng cảnh của cha mẹ và em trai cô." Hà Tứ Hải nói.

"Vào mộng cảnh của ba tôi trước đi, khi còn sống, ông ấy là người thương tôi nhất." Tôn Hỉ Anh nói.

"Được."

Hà Tứ Hải nghe vậy lại chuyển động chuôi dù, bọn họ như bay mà xuống, lọt vào bên trong bong bóng mộng cảnh.

Cha của Tôn Hỉ Anh tên là Tôn Đức Thành.

"Tôn Đức Thành, Tôn Đức Thành, ông đừng chơi đùa với con gái nữa, nhanh đi mua cho tôi một túi muối." Giọng nói của một người phụ nữ vang lên ở bên tai bọn họ.

Hà Tứ Hải đánh giá bốn phía, đây là một căn nhà trệt, có cái sân rất nhỏ, phía trước còn có hai gian mặt tiền.

"Đây là nhà cũ của tôi." Tôn Hỉ Anh đánh giá bốn phía rồi nói.

Đây là nhà mà Tôn Đức Thành được trong xưởng phân cho.

Trong xưởng vốn phân cho bọn họ căn nhà mới.

Mà gian nhà mặt tiền sát đường này vốn dành cho con trai của chủ nhân dùng khi kết hôn, thế là Tôn Đức Thành dùng phòng mới để đổi lấy gian nhà mặt tiền này.

Sau đó đổi một gian trước đó thành hai gian, rồi cho người khác thuê.

Này hai gian nhà mặt tiền này lúc trước chính là nguồn thu nhập quan trọng của nhà nàng.

Lúc này, ở trong sân, một người đàn ông đang ôm một cô bé chơi đùa.

Cô bé này chính là Tôn Hỉ Anh khi còn bé.

"Cha tôi lúc còn trẻ đúng là rất đẹp trai." Tôn Hỉ Anh vui vẻ nói.

Lúc này, nhìn tuổi của Tôn Đức Thành chắc là khoảng chừng ba mươi tuổi.

"Đi thôi, ba ba mang con cùng đi ra ngoài." Tôn Đức Thành đặt con gái lên trên vai, sau đó đi ra sân.

Hà Tứ Hải và Tôn Hỉ Anh vội vàng đuổi theo.

Ngoài sân chính là con đường nhộn nhịp.

Trên đường phố người đến người đi, thế nhưng cách ăn mặc lại tương đối hỗn loạn, có người mặc đồ tương đối bảo thủ, cũng có người ăn mặc tương đối hiện đại.

Cửa hàng mặt tiền sát đường, bên cạnh sửa thiết bị điện gia kiểu cũ thì còn có bán smartphone.

Điều này nói rõ rất nhiều ký ức của Tôn Đức Thành đã bị che phủ, lúc này mới sản sinh ra một loại cảm giác thời không hỗn loạn.

"Tiểu Bảo, trên đường thật nhiều người nha, một mình con, không nên chạy lung tung, sẽ bị người xấu mang đi." Tôn Đức Thành nhìn người đi lại trên đường, rồi dặn dò con gái.

"Ba tôi đã nhiều năm rồi không có gọi tôi như vậy." Tôn Hỉ Anh đứng ở dưới dù rì rà rì rầm.

"Con đánh hắn." Bé gái trên vai Tôn Đức Thành bi bô nói.

"Đánh ai?"

"Đánh người xấu." Bé gái vung vẩy quả đấm nhỏ, nói.

"Ha ha, tiểu Bảo nhà chúng ta dũng cảm như thế, lại dám đánh người xấu nha. Nhưng mà giờ con đang còn quá nhỏ, gặp phải người xấu thì nhất định phải nói cho ba ba, ba ba sẽ bảo vệ con." Tôn Đức Thành cười nói.

"Thật sao?" Đứa nhỏ ngây thơ hỏi.

"Đương nhiên là thật, ba ba bảo đảm với con." Tôn Đức Thành hạ nàng xuống từ trên vai, ôm vào trong ngực rồi nói.

"Ba lừa người."

Bỗng nhiên, giọng nói của bé gái trong lồng ngực của hắn trở nên sắc bén, tràn ngập sự tức giận và không tín nhiệm. Dáng vẻ của nàng cũng thay đổi theo, biến thành Tôn Hỉ Anh sau khi trưởng thành.

Hơn nữa hình tượng cũng rất khủng bố, trên đầu là một lỗ thủng lớn, máu tươi chảy dọc xuống theo trán của nàng, tứ chi vặn vẹo, cả người đều là tro bụi.

Bầu trời vốn đang trong xanh bỗng biến thành mây đen dày đặc, kìm nén khiến cho người ta không thở nổi.

Người xung quanh đều biến mất.

"Tiểu Bảo..." Tôn Đức Thành ôm con gái, phát ra một tiếng gào thét.

"Không phải, không phải, tiểu Bảo, bảo bối của ba, xin lỗi, xin lỗi..."

Cho dù con gái biến thành dáng vẻ khủng bố như này, Tôn Đức Thành vẫn không có buông tay, ôm chặt lấy nàng, không ngừng mà xin lỗi, nước mắt rơi xuống không dứt.

"Ba lừa người, ba lừa người..." Mà Tôn Hỉ Anh trong lồng ngực hắn lại lạnh lùng quan sát hắn, không ngừng mà lặp lại câu nói này.

"Xin lỗi, xin lỗi, là ba ba không có bản lĩnh, ba ba không thể bảo vệ con thật tốt, a..."

Tôn Đức Thành ngồi co quắp dưới đất, vẫn ôm chặt lấy con gái, ngửa mặt lên trời mà gào thét, mưa lớn đổ xuống ào ào.

"Vì... Vì sao lại như vậy?" Nhìn thấy dáng vẻ này của cha mình, Tôn Hỉ Anh vừa lau nước mắt vừa lẩm bẩm.

"Bởi vì hắn áy náy, cảm thấy mình không thể bảo vệ tốt cho cô." Hà Tứ Hải nói.

Sau đó, hắn đẩy nàng ra khỏi dù, "Đi gặp hắn một chút đi."

"Tiểu Bảo... Ô ô..." Tôn Đức Thành ôm con gái, phát ra tiếng kêu rên trầm thấp.

Mà Tôn Hỉ Anh trong lồng ngực của hắn vẫn không ngừng mà lặp lại câu nói kia: "Ba lừa người..."

"Ba ba, đây không phải là ba sai, ba không nên như vậy." Tôn Hỉ Anh đi tới, ngồi xổm ở bên cạnh Tôn Đức Thành, nghẹn ngào nói.

Trong giây lát này, nước mưa đang rơi xuống tầm tã bỗng ngừng ở giữa không trung.

Sau đó, khung cảnh bầu trời bị đảo ngược.

Đường phố ướt át, vũng nước đọng, chớp mắt đều trở nên khô ráo, mây đen trên bầu trời cũng tan đi hết.

Tôn Hỉ Anh không ngừng lặp lại câu nói “Ba lừa người” trong lòng Tôn Đức Thành cũng hóa thành hào quang rồi biến mất.

Mà Tôn Đức Thành cũng tỉnh lại từ trong mộng, thế nhưng hắn không hề rời khỏi mộng cảnh.

Hắn đột nhiên quay đầu, nhìn về phía bên cạnh.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment