Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 914 - Chương 914: Công Đạo.

Chương 914: Công Đạo. Chương 914: Công Đạo.

"Tiểu Bảo?" Nhìn con gái trước mắt, giọng nói của Tôn Đức Thành có chút run rẩy.

"Người ta đã lớn như này rồi, còn gọi người ta là tiểu Bảo."

Tôn Hỉ Anh lau nước mắt, trên mặt lại nở nụ cười.

"Tiểu Bảo, con trở về thăm ba sao?" Tôn Đức Thành lập tức ôm nàng vào trong ngực.

Cảm giác chân thực không gì sánh được, khiến hắn cũng hoài nghi không phải là đang mơ.

Nhưng mà lý trí lại nói cho hắn, đây là một giấc mộng, một giấc mộng tỉnh táo.

"Ba." Tôn Hỉ Anh cũng ôm chặt lấy Tôn Đức Thành.

"Tiểu Bảo, xin lỗi, xin lỗi..." Tôn Đức Thành ôm con gái, tràn đầy hổ thẹn.

"Ba không cần nói xin lỗi, không liên quan gì đến ba cả, đều là... Đều là..." Tôn Hỉ Anh nghẹn ngào nói.

"Là ba ba vô dụng, ba ba vô dụng, con bị chết không rõ ràng, bị ai hại ba cũng không biết, là ba vô dụng." Tôn Đức Thành khổ sở nói.

"Ba ba, ba không cho rằng là con tự sát sao?" Tôn Hỉ Anh hỏi.

"Đương nhiên, ba ba vẫn tin tưởng con. Con học tập vẫn luôn rất tốt, luôn rất nghe lời, làm sao có khả năng sẽ tự sát được? Đều là ba vô dụng..." Tôn Đức Thành tràn đầy tự trách.

Sau đó lại vô cùng kích động nói: "Tiểu Bảo, con nói cho ba, nói cho ba là ai. Ba nhất định sẽ đòi lại công đạo cho con, nhất định sẽ đòi lại công đạo cho con..."

"Hừm, con tin tưởng ba ba. Ba à, kẻ ác sẽ bị báo ứng, ba tin tưởng..." Tôn Hỉ Anh vừa khóc vừa nói.

Sau đó nhìn về phía Hà Tứ Hải đang che dù đứng ở bên cạnh.

Hắn nhất định là ông trời phái xuống giữ gìn lẽ phải cho nàng.

Tôn Đức Thành nhìn lại theo ánh mắt của nàng, cũng nhìn thấy Hà Tứ Hải.

Nhưng chỉ nhìn thấy có một người cầm một cái ô, dưới dù là một mảnh sương mù, không thấy rõ cái gì cả.

“Cậu là ai?" Hắn rất cảnh giác mà hỏi.

"Đây là tiếp dẫn đại nhân, vì có tiếp dẫn đại nhân giúp đỡ cho nên con mới có thể gặp mặt ba ở trong mơ." Tôn Hỉ Anh nói.

"Tiếp dẫn đại nhân?"

Tôn Đức Thành mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng vẫn là quỳ xuống, muốn dập đầu với Hà Tứ Hải, cảm ơn hắn đã giúp mình gặp mặt con gái.

"Không cần khách sáo." Hà Tứ Hải trực tiếp biến mất ở trước mắt của bọn họ.

"Ba ba."

Tôn Hỉ Anh đỡ Tôn Đức Thành lên.

"Tiểu Bảo..." Nhìn con gái trước mắt, Tôn Đức Thành cảm khái vạn ngàn.

"Một mình con ở bên kia, nhất định là rất cô đơn đúng không." Hắn bi thiết nói.

"Không có, con vẫn luôn ở bên cạnh các người, bởi vì tâm nguyện của con chưa xong, cho nên mới lưu lại ở nhân gian, tiếp dẫn đại nhân..."

...

"Như thế nào, còn muốn đi gặp mẹ và em trai của cô không?"

Hà Tứ Hải hỏi Tôn Hỉ Anh sau khi thấy cô trở lại bên trong dù.

Tôn Hỉ Anh lắc lắc đầu, tâm tình có vẻ đặc biệt sa sút.

"Tôi hận các nàng."

Tôn Hỉ Anh bỗng nhiên mở miệng "Hung dữ" nói.

Sau đó lại nhỏ giọng nức nở.

Hà Tứ Hải nhẹ nhàng vỗ vỗ vai nàng, quang ảnh đảo ngược, bọn họ xuất hiện ở trong phòng khách.

Lúc này chính là đêm khuya, trời tối người yên.

Hà Tứ Hải thắp sáng đèn Dẫn Hồn, rót cho nàng chén trà.

"Uống đi."

Tôn Hỉ Anh ngơ ngác mà nhận lấy, khẽ nhấp một cái.

Rất đắng.

...

Tôn Đức Thành mở mắt ra, sửng sốt một hồi lâu, mới ngồi dậy từ trên giường.

Hắn sờ sờ khóe mắt, tràn đầy nước mắt, quay đầu thấy vợ mình đang ngủ say ở bên cạnh.

Hắn nhẹ nhàng xuống giường, đi tới bên giá áo, lấy thuốc ra từ trong túi quần, sau đó ngồi xuống ở trên ghế mây bên cửa sổ. Ánh trăng chiếu vào từ ngoài cửa sổ, đêm nay ánh trăng rất đẹp.

Tôn Đức Thành đốt thuốc, hút một hơi thật sâu.

Bên trong khói thuốc lượn lờ, hắn lại lau khóe mắt lần nữa.

Giấc mộng kia chân thực như vậy, mãi đến tận hiện tại, trí nhớ của hắn vẫn rõ ràng không gì sánh được.

"Nàng còn mặc bộ quần áo ngày hôm đó." Tôn Đức Thành lẩm bẩm.

"Tiểu Bảo... Tiểu Anh... con ở đâu?" Hắn nhẹ nhàng gọi.

Đương nhiên không "Người" trả lời hắn.

Tôn Đức Thành lộ ra một nụ cười khổ sở.

Sau đó rơi vào trầm tư, ở trong mơ, tuy con gái cũng không nói gì, thế nhưng nàng nói người xấu sẽ có báo ứng.

Cho nên quả nhiên không phải là tự sát, hung thủ là ai đây?

Tôn Đức Thành tắt nửa điếu thuốc còn lại rồi đặt vào trong gạt tàn thuốc, vẻ mặt đầy cừu hận và hung ác.

"Ba sẽ đòi lại công đạo cho con." Hắn âm thầm nói.

...

"Oa, hương vị không tệ nha."

Sáng sớm ngày thứ hai, Tôn Hỉ Anh uống Hulatang nóng hổi, mặt tươi cười, căn bản không còn nhìn thấy dáng vẻ bi thương tối hôm qua nữa.

Khó trách cha nàng không tin nàng tự sát, một cô gái sáng sủa như vậy, làm sao có khả năng sẽ tự sát được.

"Vậy thì uống nhiều một chút, trong nồi còn có rất nhiều." Hà Tứ Hải nói.

Đào Tử có chút ngạc nhiên mà nhìn chị gái này.

"Ăn cơm, không cần nhìn chị, nhìn nữa chị đều có chút xấu hổ rồi."

Tôn Hỉ Anh cúi đầu nói với Đào Tử, thế nhưng lại không nhìn ra nàng xấu hổ ở chỗ nào.

Đào Tử nở nụ cười khanh khách, sau đó hỏi: "Chị gái, chị tên là gì, em còn chưa biết chị tên gì đây?"

"Chị là Tôn Hỉ Anh."

Đào Tử:...

"Làm sao thế?"

"Chị còn chưa hỏi em tên là gì?"

"Chị biết, em tên là Đào Tử có đúng hay không?" Tôn Hỉ Anh nói.

"Đào Tử là nhũ danh của em, em tên là Hà Đào." Đào Tử nói.

"Được, em gái Hà Đào, nhanh ăn sáng một chút đi, ba ba em lại nhìn sang nha." Tôn Hỉ Anh nói.

Đào Tử nhìn về phía Hà Tứ Hải, quả nhiên thấy Hà Tứ Hải đang trừng các nàng.

Đào Tử nở nụ cười khanh khách.

"Đừng cười nữa, nhanh ăn sáng đi, lát nữa qua nhà dì Tôn chơi, ba ba đi ra ngoài có chút việc." Hà Tứ Hải nói.

"Chị Huyên Huyên cũng đi sao?" Đào Tử hỏi.

"Không đi."

"Chị Uyển Uyển thì sao?" Đào Tử lại hỏi.

"Cũng không cần." Hà Tứ Hải nói.

Hà Tứ Hải biết nàng có ý gì, như vậy Huyên Huyên và Uyển Uyển có thể cùng chơi với nàng.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment