Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 915 - Chương 915: Công Đạo. (2)

Chương 915: Công Đạo. (2) Chương 915: Công Đạo. (2)

Ăn xong bữa sáng, Hà Tứ Hải còn chưa đưa Đào Tử tới, Huyên Huyên đã chạy tới rồi.

Trên vai còn vác theo cái gậy xoa bóp.

Là loại chất dẻo, phía trên có rất nhiều gai mềm, có tác dụng đánh vào các huyệt vị.

"Em mang theo cái này làm gì?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Đây là lang nha bổng, chuyên đánh trẻ nhỏ không nghe lời."

Huyên Huyên nói xong, ánh mắt nhìn về phía Đào Tử.

Đào Tử lấy làm kinh hãi, con mắt trợn trừng, vội vàng nói: "Em là đứa nhỏ ngoan, em rất nghe lời."

Huyên Huyên liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó trịnh trọng nói với Hà Tứ Hải: "Ngày hôm nay em sẽ chăm sóc thật tốt cho em Đào Tử, anh cứ yên tâm đi công tác đi."

"Có đúng không? Vậy thì cảm ơn em nha." Hà Tứ Hải có chút buồn cười nói.

"Hừm, không cần cảm ơn." Huyên Huyên nghiêm túc gật gật đầu, sau đó kéo Đào Tử, vác lang nha bổng rồi đi ra ngoài.

Hoá ra nàng tới để đón Đào Tử.

"Đứa trẻ này thật là đáng yêu." Tôn Hỉ Anh nói.

Hà Tứ Hải vừa muốn nói chuyện, Lưu Vãn Chiếu cầm trong tay mấy bộ quần áo, đi vào từ ngoài cửa.

"Ngày hôm nay Tôn Hỉ Anh sẽ đi ra ngoài cùng với anh sao?" Lưu Vãn Chiếu hỏi.

Hà Tứ Hải còn chưa nói, Tôn Hỉ Anh đã vội vàng nói: "Đúng, cùng đi ra ngoài, em một mình tẻ nhạt chết rồi."

Ngày hôm qua hai người mới quen biết, Lưu Vãn Chiếu cũng rất tiếc hận cho cô gái này, tuổi tác gần như học sinh của nàng, thế nhưng lại bị mất mạng.

"Bên ngoài lạnh, đây là quần áo trước đây của chị, em mặc vào thử xem có vừa người không." Lưu Vãn Chiếu nói.

"Cảm ơn chị." Tôn Hỉ Anh nghe vậy thì mừng rỡ nhận lấy.

Tôn Hỉ Anh thay quần áo của Lưu Vãn Chiếu, có chút lớn, nhưng mà nàng không chú ý nhiều như vậy.

Hà Tứ Hải lại đặc biệt đi qua chào hỏi Tôn Nhạc Dao.

Ông nội và bà nội Lưu Vãn Chiếu vẫn còn ở đây, về phần mấy người bác cả thì đều đã về Hạ Kinh rồi.

Sau đó bọn họ xuống lầu, hội hợp với Tôn Trường Tân đã chờ đợi từ trước, rồi cùng đi tìm Đinh Mẫn.

Nhiệm vụ chủ yếu ngày hôm nay là giúp Tôn Trường Tân hoàn thành tâm nguyện, tìm ra nhẫn cầu hôn của hắn.

Tôn Trường Tân nhìn thấy Hà Tứ Hải xuống, vội vàng đứng thẳng người.

Hắn mặc một chiếc T-shirt ngắn tay, chợt phát hiện một cỗ ý lạnh, cúi đầu nhìn xuống, bản thân mình lại có thân thể.

Hắn rất nhanh phản đã ứng lại, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhìn về phía Hà Tứ Hải.

"Là đèn Dẫn Hồn nha, đèn sáng làm người, đèn tắt là quỷ." Tôn Hỉ Anh ở bên cạnh nhấc đèn Dẫn Hồn trong tay.

Tôn Trường Tân lúc này mới chú ý tới nàng.

Hà Tứ Hải giới thiệu đơn giản cho bọn họ.

Sau đó nói với Tôn Trường Tân đang lạnh đến mức run rẩy: "Đi thôi, lên xe rồi nói."

"Nhìn dáng vẻ anh cường tráng như thế, sao lại không chịu được chút lạnh nào vậy." Tôn Hỉ Anh ở bên cạnh nói.

Nàng là người đứng nói chuyện không đau eo, nếu không phải Lưu Vãn Chiếu cho nàng mượn quần áo, phỏng chừng cũng không tốt đẹp hơn người ta là bao.

Tôn Trường Tân không muốn tính toán với con gái, mặt khác hắn cũng không biết thân phận của Tôn Hỉ Anh nên không dám đắc tội, chỉ là cười cười.

Lên xe, Hà Tứ Hải mở điều hòa không khí, Tôn Trường Tân lúc này mới thở phào nói: "Cảm ơn."

"Tôi đã tìm cảnh sát giúp đỡ, điều camera giám sát ngày hôm đó ra rồi." Hà Tứ Hải nói, sau đó khởi động xe.

"Tâm nguyện của anh là gì thế?" Tôn Hỉ Anh tò mò hỏi Tôn Trường Tân.

Hứng thú của Tôn Trường Tân rõ ràng là không cao lắm, chỉ khẽ nói: "Nhẫn cầu hôn của tôi bị mất rồi, tôi muốn tìm trở về."

"Như vậy à, tôi cũng không biết tâm nguyện của tôi là cái gì, ai..." Nói xong, nàng không khỏi thở dài một hơi.

"Ồ?" Tôn Trường Tân nghe vậy thì hơi kinh ngạc.

Sau đó hỏi: "Cô cũng là vì tâm nguyện chưa xong nên mới lưu lại ở nhân gian sao?"

Tôn Hỉ Anh lườm một cái, "Đương nhiên rồi, nếu không tại sao tôi lại ở chỗ này."

Được rồi, lần này Tôn Trường Tân cảm thấy thân thiết hơn rất nhiều.

Thế là mở miệng hỏi: "Tôi thấy tuổi của cô không lớn lắm, cô là chết như thế nào vậy?"

Tôn Hỉ Anh cũng không giấu diếm gì cả, thế kể lại chuyện đã xảy ra một lần.

Tôn Trường Tân nghe vậy thì có chút giật mình, cuối cùng chỉ có thể cảm thán một câu.

"Thực sự là tai bay vạ gió."

"Ai nói không phải đâu." Tôn Hỉ Anh nói.

"Anh thì sao, anh là chết như thế nào?" Tôn Hỉ Anh tò mò hỏi.

Tôn Trường Tân cũng kể lại cái chết của mình một chút.

"Thực là, vì sao những người tốt như chúng ta đều chết vậy, lẽ nào thật sự chính là người tốt không được báo đáp, người xấu lại sống tiêu dao?" Tôn Hỉ Anh có chút tức giận nói.

Câu nói này của nàng là nói với Hà Tứ Hải ở phía trước.

Nàng tuổi còn trẻ, không có gì lo sợ, muốn nói cái gì thì nói cái đó.

Thực ra Tôn Trường Tân cũng nghĩ như vậy, nhưng lại không có can đảm chất vấn Hà Tứ Hải.

"Không thể nói như vậy, cũng là bởi vì các người là người tốt, cho nên các người chết rồi, còn có cơ hội để tôi giúp các người hoàn thành tâm nguyện, mà người xấu thì trực tiếp bị kéo vào m Thế."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment