Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 916 - Chương 916: Hộp Mù Luân Hồi.

Chương 916: Hộp Mù Luân Hồi. Chương 916: Hộp Mù Luân Hồi.

"Nhưng bởi tội nghiệt làm cho linh hồn phát trầm, cho nên sẽ không tới được Minh Thổ, đầu tiên sẽ rơi vào sông Vong Xuyên, bị nước Vong Xuyên gột rửa, sẽ biến thành du hồn không có suy nghĩ gì, trôi nổi xung quanh, cuối cùng bị người quên lãng hoàn toàn và biến mất, ngay cả cơ hội đầu thai chuyển thế đều không có."

"Thế nhưng... Như này có khác biệt gì sao? Luân hồi chuyển thế cũng không có ký ức, khác biến thành u hồn không suy nghĩ gì ở chỗ nào?" Tôn Hỉ Anh nhỏ giọng nói.

"Mỗi một linh hồn đều là độc nhất vô nhị, không quản trải qua bao nhiêu luân hồi, thực ra thì linh hồn đều sẽ không thay đổi, ngươi chính là ngươi, cho nên linh hồn bị tiêu tan là trừng phạt rất nghiêm trọng."

"Đương nhiên, ngoài ra, còn có đầu thai đạo Súc Sinh, hung hiểm không gì sánh được, nếu như đầu thai là gia cầm, không nói đến việc sinh mệnh ngắn ngủi, hơn nữa còn mặc người xâu xé. Nếu như may mắn chút sẽ đầu thai làm động vật sống lâu hoặc là động vật quý hiếm, thế nhưng cho dù là loại nào thì sau khi chết đều sẽ không có người chú ý hay là nhớ tới, cho nên linh hồn chẳng mấy chốc sẽ tiêu tan, mười không còn một."

"Oa, khủng bố như vậy sao, cảm giác giống như mở hộp mù vậy, mù hộp luân hồi." Tôn Hỉ Anh nói.

"Đầu thai làm người thực ra cũng tương tự? Số may thì đầu thai vào một gia đình tốt, sinh ra đã ở điểm cuối, vận may không tốt thì một đời đều giãy dụa trong biển khổ." Tôn Trường Tân ở bên cạnh tiếp lời.

"Yên tâm đi, các người có cơ hội gặp được tôi, nói rõ phúc duyên của các người không cạn, đời sau nhất định có thể đầu thai vào gia đình tốt." Hà Tứ Hải nói.

Đây không phải lời an ủi, mà là sự thực.

"Ha, vậy cám ơn tiếp dẫn đại nhân, hi vọng đời sau..."

Tâm tình Tôn Trường Tân vốn đang xuống rất thấp cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười vui vẻ, đồng thời cùng vô cùng chờ mong kiếp sau của hắn.

"Ồ, chờ một chút, anh họ Tôn, tôi cũng họ Tôn." Bỗng nhiên Tôn Hỉ Anh hưng phấn nói giống như là phát hiện ra đại lục mới.

Nhưng tiếp theo lại không biết nên nói gì.

"Họ Tôn chúng ta làm sao đều xui xẻo như vậy chứ?"

Tôn Trường Tân không nhịn được mà nở nụ cười, sau đó nói: "Vậy tôi gọi cô là tiểu Tôn đi."

"Hay lắm, vậy tôi gọi anh là lão Tôn." Tôn Hỉ Anh vui vẻ nói.

Hai người vô hình trung đã thân cận hơn rất nhiều.

Có lẽ trong mấy đời trước, nói không chừng bọn họ chính là người một nhà cũng nên.

"Đến rồi." Đúng lúc này, Hà Tứ Hải dừng xe lại ở bên ngoài một tiệm cà phê.

Đinh Mẫn ngồi ở trong quán cà phê, nhìn thấy Hà Tứ Hải dừng xe lại, đang chuẩn bị gọi người phục vụ lấy thêm một ly cà phê.

Lại nhìn thấy hai người xuống xe cùng Hà Tứ Hải, thế là nuốt lời trở vào.

Nàng có chút ngạc nhiên mà đánh giá Tôn Trường Tân và Tôn Hỉ Anh.

"Thật sự xin lỗi, lại làm phiền cô rồi." Hà Tứ Hải đẩy cửa đi vào quán cà phê, bắt chuyện với Đinh Mẫn.

"Khách sáo với tôi như thế làm gì, hơn nữa đây không phải là công việc của tôi hay sao?" Đinh Mẫn cười nói.

Sau đó bảo mọi người ngồi xuống.

Hà Tứ Hải giới thiệu sơ lược cho mọi người, Đinh Mẫn cũng không hỏi nhiều.

"Còn chưa nói chúc mừng năm mới với anh nữa." Đinh Mẫn gọi người phục vụ lại đây, gọi cho mỗi người một ly cà phê.

"Trong điện thoại không phải đã nói rồi sao?" Hà Tứ Hải cười nói.

"Không giống nhau, năm mới vui vẻ." Đinh Mẫn chính thức nói.

"Tôi đã nói với cô rồi, tôi không có hồng bao cho cô đâu." Hà Tứ Hải nói.

Hai người đã rất quen thuộc, nói chuyện cũng rất tùy ý.

"Tính ra tuổi tác của tôi lớn hơn anh đó, làm sao có khả năng muốn hồng bao của anh được, là tôi nên cho anh mới đúng."

Đinh Mẫn nói xong, sau đó thật sự móc ra một cái hồng bao rồi đưa cho Hà Tứ Hải.

"Ồ?" Hà Tứ Hải có chút giật mình.

"Cầm đi, không phải tiền." Đinh Mẫn cười tủm tỉm nói.

Hà Tứ Hải nghe vậy thì không khách sáo nữa, đưa tay nhận lấy rồi nói: "Tôi thật ra hi vọng là tiền, nhiều tiền càng tốt."

"Là vé xem xiếc, anh có thể mang bọn nhỏ đi xem." Đinh Mẫn nói.

"Đoàn xiếc là đoàn xiếc nước ngoài, mở chuyến lưu diễn trên toàn thế giới, lần này hiếm lắm mới đến Hợp Châu. Nếu như bỏ lỡ, chỉ sợ phải đi đến những chỗ khác mới có thể nhìn thấy."

Nàng nói như vậy, Hà Tứ Hải đúng là không tiện từ chối rồi.

Tôn Hỉ Anh lặng lẽ đánh giá Đinh Mẫn, lại nhìn Hà Tứ Hải một chút, cuối cùng cúi đầu nhìn quần áo trên người.

Hai người tùy tiện nói chuyện vài câu, sau đó đi thẳng vào vấn đề.

"Tôi đã lấy video giám sát ra rồi, đều ở chỗ này." Đinh Mẫn lấy một cái Laptop ra.

Thời gian Tôn Trường Tân cứu người cũng không lâu, khoảng chừng nửa canh giờ, nhẫn chắc chắn là bị lấy đi trong nửa giờ này, cho nên chỉ cần điều tra trong nửa giờ này là được rồi.

"Nhưng mà lượng công việc này cũng không nhỏ, tôi biết đại thể một chút, có một số người hiện nay không ở Hợp Châu."

Đinh Mẫn lại mở một phần tài liệu ra, phía trên chính là tư liệu của tất cả mọi người trong vòng nửa giờ kia.

"Không cần phiền phức như vậy, tôi có biện pháp."

Hà Tứ Hải móc "Tiền xu lựa chọn" đã lâu không dùng ra rồi đặt lên bàn.

Chuyện gì không quyết định được thì quăng tiền xu.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment