Tôn Trường Tân tìm kiếm khắp nơi, tiện tay cầm mấy thứ lên chuẩn bị giúp đỡ xua đuổi.
"Không cần phiền toái như vậy." Hà Tứ Hải liếc mắt nhìn mấy con chó.
Tất cả chó lập tức bò ở trên mặt đất, trong miệng phát ra tiếng nghẹn ngào, run lẩy bẩy.
"Oa, anh thật là lợi hại." Tôn Hỉ Anh hưng phấn nói.
"Đi thôi." Hà Tứ Hải dẫn đầu đi về phía trước, mọi người vội vàng đuổi theo.
Mà những con chó kia nhìn thấy bọn họ rời đi, lập tức bò lên rồi chạy mất, tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Mọi người vừa tới trước cửa nhà Ngô Đại Phát, đã thấy ngoài phòng chất đầy rác rưởi.
Là rác rưởi trên ý nghĩa chân chính, mà không phải là phế phẩm.
Quần áo cũ rách, cửa sổ bỏ đi, các loại bình, lon…, không có chút phế phẩm nào được coi là có giá trị cả.
Cũng may là bây giờ trời đang lạnh, nếu như trời nóng, tuyệt đối sẽ có mùi lạ, cho dù là như vậy thì mùi vẫn không hề dễ ngửi.
"Có người ở nhà không?" Hà Tứ Hải đi tới, gõ gõ cửa.
"Ai vậy?"
Bên trong truyền đến một tiếng nói già nua, thế nhưng không giống như là của Ngô Đại Phát, bởi vì đây là giọng của một người phụ nữ.
"Xin hỏi Ngô Đại Phát có ở nhà không?" Đinh Mẫn hỏi.
"Hắn đi ra ngoài rồi, các người lát nữa lại đến." Người trong nhà nói.
"Vậy hắn lúc nào trở về vậy?" Đinh Mẫn hỏi tiếp.
"Các người làm gì, tìm Đại Phát có chuyện gì?" Người bên trong hỏi.
"Chúng tôi là người của đồn công an, muốn tìm Ngô Đại Phát làm rõ một ít chuyện, có thể làm phiền bà mở cửa dùm không?" Đinh Mẫn nói.
"Đồn công an? Tôi không tiện lắm, cửa không có khóa, các người vào đi." Người bên trong nói.
Đinh Mẫn nghe vậy, dùng sức đẩy cửa một cái, quả nhiên cửa liền bị đẩy ra.
Gian nhà rất nhỏ, cộng với đồ vật bày bừa quá nhiều, có vẻ có chút chật chội.
Nhưng mà lại sạch sẽ bất ngờ, cùng bên ngoài quả thực chính là hai thế giới, khiến cho mọi người khá là ngạc nhiên.
Cạnh bức tường bên tay trái có một cái giường, một bà lão tóc thưa thớt đang ngồi ở trên giường.
Đại khái bởi vì đột nhiên mở cửa, tia sáng có chút chói mắt, nàng híp mắt hỏi: "Các người tìm Đại Phát có chuyện gì sao?"
"Bà à, bà không sợ chúng cháu là người xấu sao." Đinh Mẫn đánh giá bốn phía một chút rồi hỏi.
"Người xấu cũng sẽ không tới chỗ của tôi, nghèo rớt mùng tơi, chỉ có một bà già bại liệt là tôi, cũng không có thứ gì tốt để lấy, không đáng để vào đây. Người xấu nào mà lại không có đầu óc như thế thì đã bị cảnh sát bắt từ lâu rồi." Bà lão ngồi ở trên giường cười nói.
Mọi người nghe vậy đều có chút ngoài ý muốn, bởi vì từ trong lời nói của bà lão có thể thấy bà không giống như là một người sinh hoạt trong đống rác.
"Các người nhìn xem."
Đúng lúc này, Tôn Hỉ Anh bỗng nhiên lặng lẽ chỉ vào hai bàn tay lộ ra ngoài của bà lão.
Trên ngón tay áp út của nàng đang đeo một chiếc nhẫn kim cương.
"Đồng chí cảnh sát, các người còn chưa nói, tìm Đại Phát có chuyện gì đây?" Bà lão nói xong câu kia thì lập tức hỏi hỏi.
Nhưng mà bọn hắn còn chưa nói chuyện, bà lão đột nhiên nói: "Các người... Là vì chiếc nhẫn này đúng chứ?"
Nàng giơ tay trái của mình lên, rồi lùi lại.
"Tôi đã sớm biết, sớm muộn cũng sẽ tìm đến, một chiếc nhẫn kim cương lớn như vậy chắc là không rẻ." Bà lão nói xong thì đưa nhẫn cho Đinh Mẫn.
Mọi người hai mặt nhìn nhau.
Không nghĩ tới chuyện lại thuận lợi như vậy.
"Cái này..." Đinh Mẫn đưa tay nhận lấy, sau đó cũng không biết nói cái gì mới tốt.
"Đây là Đại Phát trộm sao?" Bà lão đột nhiên hỏi.
Từ khi bọn họ vào cửa tới nay, bà lão nói chuyện vẫn luôn rất hờ hững, chỉ có khi hỏi câu này mới có vẻ có chút hỗn loạn.
Đinh Mẫn nhìn mọi người một cái, sau đó đáp: "Hắn nhặt được."
Bà lão nghe vậy thở phào một hơi.
Sau đó lầm bầm lầu bầu nói: "Là nhặt thì tốt rồi, là nhặt thì tốt, Đại Phát không gạt tôi."
"Bà à, nhìn cách nói chuyện của bà, bà làm sao..." Đinh Mẫn nhìn xung quanh bốn phía.
"Ha ha." Bà lão nở nụ cười.
"Trước đây từng có đoạn ngày tháng rất tốt, đáng tiếc đều thất bại, đây đều là mệnh." Bà lão vừa cười vừa nói.
Tuy rằng ở trong hoàn cảnh như vậy, hơn nữa lại bại liệt ở trên giường, nhưng nhìn lại rất sáng sủa.
"Bà nội, bà trước đây nhất định là đại tiểu thư, chỉ có điều sau này sa sút có đúng hay không?" Tôn Hỉ Anh ở bên cạnh hưng phấn nói.
Nha đầu này, không phải xem ti vi nhiều thì chính là đọc quá nhiều tiểu thuyết.
Bà lão nghe vậy nở nụ cười.
"Đã là niên đại nào rồi, nào còn có tiểu thư gì đó, chỉ có điều lúc Đại Phát còn trẻ thích giày vò, gây dựng được một phần gia nghiệp không nhỏ, cho nên cuộc sống mấy năm kia của tôi và hắn rất tốt, nhiều chút kiến thức mà thôi." Bà lão cười nói.
"Vậy sau đó vì sao lại biến thành như vậy?" Tôn Hỉ Anh tò mò hỏi.
Đại khái đã lâu rồi không nói chuyện với người ngoài, bà lão cũng cảm thấy hứng thú.
Thế là nàng bảo mọi người ngồi xuống trên chiếc ghế dài bên cạnh, sau đó bắt đầu kể.
Thì lúc lúc Ngô Đại Phát còn trẻ từng là công nhân xưởng máy móc.
Thế nhưng Ngô Đại Phát không phải là một người an phận, cảm thấy ở xưởng máy móc không có tiền đồ gì, thế là từ chức rồi xuôi nam làm công.
Trong những năm tháng đó, xưởng máy móc chính là bát sắt, chủ động ném đi bát sắt thì sẽ bị người mắng, có thể thấy rõ dũng khí của Ngô Đại Phát lớn như nào.
Nhưng mà Ngô Đại Phát đúng là lợi hại, sau khi ném mất bát sắt, tháng ngày trải qua lại càng ngày càng tốt.
Hắn thậm chí có xưởng gia công máy móc của riêng mình.
------
Dịch: MBMH Translate