Nhưng mà sau đó công xưởng bị đóng cửa, nợ nần chồng chất. Hắn từng chạy thuyền, lái xe, làm buôn bán nhỏ, bán thủy sản, dĩ nhiên lại phất lên, đời người lên voi xuống chó mấy lần.
"Lúc đó, giao thông vận tải không phát triển giống như bây giờ, nhiều thứ đều cần ô tô vận chuyện. Đại Phát có một đoàn xe thuộc về mình, có hơn bốn mươi chiếc xe..."
Nói tới huy hoàng của năm đó, trên mặt của bà lão phảng phất như có ánh sáng hiện ra.
"Đáng tiếc, chuyện làm ăn mấy lần sau đó liên tiếp sa sút, Đại Phát lại học người ta đầu tư cổ phiếu, từ đó về sau, tinh thần hắn liền xảy ra chút vấn đề, thường xuyên hồ đồ, tôi lại bại liệt..."
Vẻ mặt của bà lão bỗng trở nên có chút ảm đạm.
"Các người là ai vậy?" Đúng lúc này, một ông lão mở miệng hỏi.
Trong tay hắn còn mang theo túi plastic, bên trong có chút đồ ăn.
"Đại Phát, đây là đồng chí của đồn công an." Bà lão nói.
"Đồn công an?" Ngô Đại Phát nghe vậy hiển nhiên là lấy làm kinh hãi.
Sau đó, hắn liếc mắt nhìn bà lão trên giường, thả đồ xuống rồi nói: "Có việc gì thì đi ra ngoài rồi nói đi."
Nói xong, hắn xoay người đi ra ngoài cửa.
Mọi người đứng dậy nói tạm biệt với bà lão rồi đi ra ngoài cửa.
Ngô Đại Phát đứng xa xa, rất hiển nhiên không muốn để cho bà lão trong phòng nghe được.
"Đồng chí cảnh sát..." Ngô Đại Phát nhìn mấy người một chút, có chút hoài nghi thân phận của bọn họ.
Chủ yếu là hoài nghi Tôn Hỉ Anh, bởi vì nàng nhìn thế nào cũng không giống dáng vẻ của cảnh sát.
"Tôi là cảnh sát." Đinh Mẫn nói, sau đó móc giấy chứng nhận của bản thân ra.
Ngô Đại Phát liếc một cái, không có nhìn kỹ, hắn đã tin.
Sau đó lộ ra vẻ bối rối, thế nhưng rất nhanh đã bị hắn che giấu, sau đó hỏi: "Đồng chí cảnh sát, ngài tìm tôi có chuyện gì không?"
"Ông không biết sao?" Tôn Hỉ Anh nói.
"Tôi biết cái gì?" Ngô Đại Phát hỏi, rất rõ ràng là đang giả bộ hồ đồ.
Tôn Trường Tân bên cạnh mở tay ra, trong tay chính là chiếc nhẫn kia.
"Chuyện này..." Sắc mặt của Ngô Đại Phát có chút trắng bệch, sau đó chú ý tới tướng mạo của Tôn Trường Tân thì lại càng thêm kinh hoàng.
"Tôi là anh của hắn." Tôn Trường Tân cất nhẫn rồi nói.
Sau đó thu hồi nhẫn, cũng không quản Ngô Đại Phát có tin hay không.
Ngô Đại Phát có chút bị làm cho sợ rồi, lúc trước hắn lấy nhẫn của Tôn Trường Tân đi, có đặc biệt chú ý tin tức liên quan tới hắn, sau đó nghe người ta nói chết đuối rồi. Mà hiện tại người đang sống sờ sờ đứng ở trước mắt hắn, hắn làm sao mà không sợ được chứ.
"Ai, nhẫn là tôi trộm, tôi nhất thời hồ đồ, ngày hôm đó vừa vặn là ngày kỷ niệm kết hôn của tôi và bà nó... Lúc còn trẻ, trải qua không ít chuyện hỗn loạn, nhưng mà bà nó trước sau vẫn không rời không bỏ tôi, già rồi còn theo tôi chịu tội ở nơi như thế này..."
Tôn Đại Phát thì thào nói, một mặt mờ mịt.
"Đồng chí cảnh sát, ngài có thể bắt tôi đi, nhưng mà... thân thể của nàng bất tiện, cần người chăm nom... Tôi muốn sắp xếp một hồi..." Ngô Đại Phát vừa run rẩy vừa nói.
"Ai ~" Đinh Mẫn thở dài.
Loại tội phạm này là phiền toái nhất, nếu như bắt Ngô Đại Phát, có thể tưởng tượng được kết cục của bà lão bại liệt ở trên giường.
Hơn nữa tuổi của Ngô Đại Phát cũng đã lớn, nếu như thật sự tóm lại mà xảy ra điều gì bất ngờ, ảnh hưởng cũng không tốt.
"Ông đã lớn tuổi như vậy rồi, sao lại làm ra chuyện hồ đồ như vậy chứ?" Đinh Mẫn bất đắc dĩ nói.
Sau đó nhìn về phía Tôn Trường Tân bên cạnh.
"Nếu như đã tìm được nhẫn rồi thì coi như xong đi." Tôn Trường Tân nắm chặt nhẫn trong tay, trên mặt có chút mờ mịt mà nói.
Từ sau khi tìm được nhẫn, hắn cũng không có biểu hiện ra bao nhiêu sự vui vẻ.
"Cảm ơn, cảm ơn.." Ngô Đại Phát liên tục cảm ơn.
"Nếu như vậy, chúng ta nên trở về thôi." Hà Tứ Hải nói.
Hắn quản quỷ, nhưng không quản nhân gian, để Đinh Mẫn làm chủ những việc này là tốt rồi.
Nếu Tôn Trường Tân không truy cứu thì hắn cũng không tiện nói gì.
"Cảm ơn cảnh sát, cảm ơn cảnh sát, các người đi thong thả." Ngô Đại Phát liên tục nói.
Đinh Mẫn vốn chuẩn bị đuổi theo mấy người Hà Tứ Hải lại suy nghĩ một chút, móc một cái hồng bao ra từ trong túi tiền rồi đưa tới.
"Năm mới, chúc ông năm mới vui vẻ, mua cho bà nội chút đồ ăn ngon."
Đinh Mẫn nói xong, không nói lời gì mà nhét vào trong tay Ngô Đại Phát, sau đó đuổi theo mấy người Hà Tứ Hải.
Vừa nãy ở trong phòng, nàng đã chú ý tới, mặc dù là năm mới nhưng trên bàn cũng không còn lại bao nhiêu món ăn có thịt cả.
Ngô Đại Phát nhìn hồng bao trong tay một chút, không khỏi sửng sốt, lại nhìn Đinh Mẫn đã đi xa, thở dài thật sâu.
Hắn tập tễnh trở lại trong phòng.
"Ông nó, cảnh sát hỏi xong rồi sao? Có chuyện thì ông cứ đi đi, đừng lo lắng cho tôi. Tôi vừa nãy nói với bọn họ, tinh thần của ông có vấn đề, hẳn là thời gian cũng không dài lắm. Tôi chờ ông ở ngoài, ông cải tạo cẩn thận..."
Nhìn thấy Ngô Đại Phát vào nhà, bà lão liền thao thao bất tuyệt.
Ngô Đại Phát sửng sốt một chút, sau đó cúi đầu lớn tiếng nói: "Không có chuyện gì, các cảnh sát đều trở lại rồi. Đúng rồi, bọn họ còn cho chúng ta một cái hồng bao, nói chúc chúng ta năm mới vui vẻ, thực sự là người tốt."
"Thật sao?" Bà lão nghi hoặc hỏi.
"Đương nhiên là thật, tôi đã lừa bà lúc nào chưa?" Ngô Đại Phát ngẩng đầu lên rồi nói.
"Ông lúc còn trẻ gạt tôi còn ít sao?"
"Bởi vì khi đó đầu óc không rõ."
"Đầu óc của ông bây giờ cũng không tốt hơn bao nhiêu, sau này không thể làm loại chuyện này nữa."
"Hừm, đều nghe bà." Ngô Đại Phát nở nụ cười.
Trong nụ cười có cay đắng, có thoải mái, cũng có hạnh phúc mờ mờ...
Đời người mà ~.
------
Dịch: MBMH Translate