Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 920 - Chương 920: Lựa Chọn Của Yêu.

Chương 920: Lựa Chọn Của Yêu. Chương 920: Lựa Chọn Của Yêu.

"Anh không vui sao?" Sau khi lên xe, Tôn Hỉ Anh hỏi Tôn Trường Tân.

Thực ra Hà Tứ Hải và Đinh Mẫn cũng đã sớm nhìn ra rồi, chỉ là bọn họ đều không mở miệng thôi.

Từ sau khi tìm được nhẫn, Tôn Trường Tân cũng không có biểu hiện ra bao nhiêu vui vẻ, mà tâm sự lại trở nên nặng nề.

Tôn Trường Tân nghe Tôn Hỉ An hỏi thì quay đầu nhìn về phía nàng.

Sau đó thở dài, lắc lắc đầu nói rằng: "Không có."

Tôn Hỉ Anh lại không phải người ngu, nàng sao có thể không thấy đây không phải là lời thật lòng chứ.

Cho nên nàng không tiếp tục hỏi thăm nữa.

Mà Tôn Trường Tân thì quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.

"Hiện tại đi đâu đây?" Đinh Mẫn nhỏ giọng hỏi.

Hà Tứ Hải liếc mắt nhìn qua kính chiếu hậu, bởi vì nhiệm vụ kế tiếp, là Tôn Trường Tân tự tay đưa nhẫn cho người vợ sắp cưới của hắn.

Sau đó hoàn thành tâm nguyện của hắn, trở về Minh Thổ.

"Làm phiền đến hoa viên trung tâm đường Hoài Hà, cảm ơn..." Tôn Trường Tân xoay đầu lại, nhỏ giọng nói.

Hà Tứ Hải nghe vậy, trực tiếp lái đến hoa viên trung tâm, cũng không hỏi nhiều.

Tôn Hỉ Anh ở phía sau lại đứng ngồi không yên, không khí trên xe trầm mặc khiến cho người hoạt bát như nàng rất là khó chịu.

Cuối cùng nàng vẫn là không nhịn được mà nhỏ giọng hỏi: "Lão Tôn, anh quen biết với vợ sắp cưới của mình như thế nào vậy, anh có phải là rất yêu nàng hay không?"

Tôn Trường Tân nghe vậy, thật giống như cảm thấy hứng thú, nhếch miệng nở nụ cười.

"Chúng tôi quen biết lúc học đại học." Tôn Trường Tân nói.

"Oa, đại học liền bắt đầu yêu đương, sau khi tốt nghiệp kết hôn, tình cảm của hai người thật tốt. Lão Tôn, anh nhanh nói cho tôi một chút, nói cho tôi một chút đi." Tôn Hỉ Anh hưng phấn nói.

Cảm giác như đối tượng yêu đương là nàng vậy.

Hà Tứ Hải và Đinh Mẫn hàng trước nhìn nhau cười cười, có người hoạt bát như Tôn Hỉ Anh ở đây có lẽ không phải là chuyện xấu.

Hai người bọn họ mơ hồ đoán được tâm trạng của Tôn Trường Tân không tốt, có thể có quan hệ với người hắn yêu.

"Lúc lên đại học, tôi thích tập thể hình, chập tối mỗi ngày, tôi đều sẽ đến nhà tập thể hình trường học để rèn luyện, bởi vì tiêu hao khá lớn, bình thường sau khi rèn luyện xong, tôi đều sẽ đến đình Ái Duyệt trong trường học để nghỉ ngơi, thuận tiện ăn một chút gì đó. Thực ra đó chính là một chòi nghỉ mát nhỏ, bởi vì vị trí tương đối lệch, cho nên rất ít người đến."

"Cô biết đấy, người tập thể hình bình thường đều ăn đồ ít protein cao và ít béo. Thế nhưng học sinh, kinh tế không dư dả, không ăn nổi mấy thứ đắt, trứng luộc vừa tiện vừa rẻ, cho nên bình thường đều là ăn trứng luộc."

"Bởi vì tiêu hao khá lớn, sức ăn của tôi cũng lớn, một miệng một cái trứng gà, vừa ngẩng đầu, đã thấy đối diện là một cô gái đang trợn mắt, há hốc mồm, một mặt giật mình, nhìn vô cùng buồn cười."

"Nàng chính là vợ sắp cưới của anh?" Tôn Hỉ Anh nói.

"Đúng, nàng tên là Diệp Thải Vân, sau đó nàng nói với tôi, nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người có thể ăn như thế, một hơi ăn tám quả trứng gà..."

"Thải Vân chính là người Hợp Châu, cho nên mỗi tuần đều sẽ về nhà, sau đó mang cho tôi rất nhiều trứng luộc. Nàng nói là mẹ của nàng mua trứng gà rừng, thực ra đối với tôi mà nói thì đều không khác nhau gì cả, trái lại càng ăn càng nhiều..."

"Nàng mỗi ngày đều mắng tôi là Trư Bát Giới chuyển thế, nhưng mà mỗi tuần đều mang rất nhiều trứng gà trở về..."

Khắp gương mặt của Tôn Trường Tân đều là vẻ hạnh phúc, quãng thời gian ở trường học chính là những tháng ngày tuyệt đẹp.

Tôn Hỉ Anh ở bên cạnh nghe vậy thì mặt đầy ngóng trông.

Trong lúc Tôn Trường Tân nói chuyện với Tôn Hỉ Anh, xe cuối cùng cũng lái đến công viên trung tâm.

Công viên trung tâm là khu vực tương đối phồn hoa ở Hợp Châu, cho dù là dịp tết, trong công viên cũng có không ít người.

Hà Tứ Hải thật vất vả mới tìm được vị trí đỗ xe.

Nhưng mà sau khi xuống xe, Tôn Trường Tân lại chần chừ không tiến lên.

"Làm sao thế?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Thực ra... Vào năm trước, dì cả của Thải Vân có giới cho Thải Vân một đối tượng."

Tôn Trường Tân xoa xoa nhẫn trong tay, có vẻ rất bất lực.

"Trước đó cũng có giới thiệu, cha mẹ Thải Vân muốn Thải Vân làm quen với đối tượng mới, hoàn toàn quên đi tôi, để nàng đi ra từ trong bi thương. Nhưng mà mấy người trước, Thải Vân đều không hài lòng lắm, liền sống chết mặc bay."

Tôn Trường Tân không nói lời nói phía sau.

Thế nhưng mọi người cũng đoán được một ít, lần này hẳn là phải hài lòng, hoặc là tương đối hài lòng, cho nên Tôn Trường Tân mới sẽ cảm thấy mất mát, rất mờ mịt...

"Nàng hiện tại đang ở công viên trung tâm?" Hà Tứ Hải hỏi.

Tôn Trường Tân gật gật đầu.

"Chỉ có một mình nàng sao?" Tôn Hỉ Anh ở bên cạnh hỏi.

Hà Tứ Hải trừng nàng một cái, Tôn Hỉ Anh le lưỡi một cái.

Tôn Trường Tân lắc đầu nói: "Ở cùng với người mới quen, bọn họ trưa hôm nay hẹn gặp mặt ở công viên."

"Được rồi, vậy anh hiện tại có chuẩn bị đi gặp nàng hay không?" Hà Tứ Hải hỏi.

Bởi vì tâm nguyện của Tôn Trường Tân là tự tay giao nhẫn cho Diệp Thải Vân. Nếu như không giải quyết xong tâm nguyện, như vậy Tôn Trường Tân sẽ không trở về Minh Thổ được.

Nói là tâm nguyện, thực ra chính là một loại chấp niệm trước khi chết.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment