Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 921 - Chương 921: Lựa Chọn Của Yêu.(2)

Chương 921: Lựa Chọn Của Yêu.(2) Chương 921: Lựa Chọn Của Yêu.(2)

Muốn hóa giải cỗ chấp niệm này, chỉ có hai loại phương pháp, một chính là hoàn thành tâm nguyện, chấp niệm tự nhiên sẽ tiêu tan, mặt loại khác chính là bản thân nghĩ thoáng, buông bỏ chấp niệm.

Thế nhưng nếu đã gọi là chấp niệm rồi thì làm sao có khả năng sẽ buông bỏ dễ dàng được, không chỉ là khó, mà là vô cùng khó.

Tôn Trường Tân lắc lắc đầu không nói chuyện, một mặt mờ mịt, chính hắn cũng không biết.

"Chúng tôi cũng không tiện cho anh ý kiến gì, tự anh suy nghĩ kỹ xem có nên gặp hay không đi." Hà Tứ Hải nói.

Nói xong quay đầu lại nói với Đinh Mẫn: "Chúng ta đi dạo công viên trung tâm đi, tôi còn chưa từng tới nơi này."

"Ồ?" Đinh Mẫn nghe vậy có chút giật mình.

Công viên trung tâm là công viên phồn hoa nhất Hợp Châu, là một trong những công viên lâu đời nhất, rất ít người chưa từng tới nơi này.

"Được nha, tôi mang anh đi dạo, tôi rất quen thuộc với nơi này." Đinh Mẫn cười nói.

Hà Tứ Hải quay đầu lại nói với Tôn Hỉ Anh: "Cô cũng đi cùng với chúng tôi đi."

"Được." Tôn Hỉ Anh gật đầu đáp một tiếng, sau đó đuổi theo.

"Cô đưa đèn Dẫn Hồn cho Tôn Trường Tân." Hà Tứ Hải lại nói.

Tôn Hỉ Anh lúc này mới phản ứng lại, không có đèn Dẫn Hồn, vợ sắp cưới của Tôn Trường Tân sẽ không thấy được hắn.

Thế là nàng nhét đèn Dẫn Hồn vào trong tay Tôn Trường Tân, sau đó đuổi theo Hà Tứ Hải và Đinh Mẫn.

Nhưng mà sau khi chạy được một khoảng, bởi vì ra khỏi phạm vi của đèn Dẫn Hồn, bộ quần áo mà Lưu Vãn Chiếu cho nàng mượn vào sáng sớm đều rơi ở trên mặt đất, lại biến về dáng vẻ đồng phục học sinh trước đó.

Hà Tứ Hải nhặt quần áo lên rồi để lại trong xe. Về phần Tôn Trường Tân thì ôm đèn Dẫn Hồn, ngồi ở trên ghế, ngơ ngác mà không khỏi xoắn xuýt.

Chữ ‘tình’ đúng là khiến người ta phải đau thương, chính Hà Tứ Hải cũng không hiểu rõ, cũng không biết nên an ủi người ta thế nào.

Thế là quay đầu đi dạo cùng Đinh Mẫn và Tôn Hỉ Anh.

Nhưng mà, Tôn Trường Tân có thể buông chấp niệm trong lòng xuống sao?

Trong lòng Hà Tứ Hải hơi động, sổ sách hiện ra.

Họ tên: Tôn Trường Tân

Sinh nhật: năm Giáp Tuất, tháng Đinh Mão, ngày Bính Thân, giờ Thìn bốn khắc.

Tâm nguyện: Tìm lại nhẫn bị mất, tay giao nó cho vợ chưa cưới.

Thù lao: Tri thức liên quan đến thiết kế máy móc.

Nhưng mà tâm nguyện này lại không ngừng ở biến ảo, biến mất rồi lại xuất hiện, có vẻ như rất không ổn định.

Đây vẫn là lần đầu tiên Hà Tứ Hải nhìn thấy tình huống như thế, cũng khá là sửng sốt.

Hắn đang chuẩn bị thu hồi sổ sách, ánh mắt vô ý quét đến dòng thấp nhất, kinh ngạc phát hiện, hàng chữ liên quan đến tâm nguyện của Tôn Hỉ Anh dĩ nhiên lại thay đổi.

Nhưng mà chờ sau khi hắn thấy rõ tâm nguyện của Tôn Hỉ Anh, Hà Tứ Hải có chút không biết nói gì, chuyện này làm sao có thể hoàn thành đây?

Trong đầu cô gái này rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì thế?

“Tiếp dẫn đại nhân, tiếp dẫn đại nhân, anh nói xem, Lão Tôn hắn sẽ đi gặp Diệp Thải Vân sao?"

Thấy Hà Tứ Hải trở về, Tôn Hỉ Anh lập tức không thể chờ đợi được nữa mà hỏi.

Thoát khỏi phạm vi của đèn Dẫn Hồn, nàng hiện tại là quỷ, Đinh Mẫn không nhìn thấy nàng.

Hà Tứ Hải có chút không biết nói gì mà nhìn nha đầu này một cái.

"Tôi làm sao biết được, tôi lại không phải là Tôn Trường Tân." Hà Tứ Hải nói.

"Tôi cảm thấy hắn nên đi gặp, hắn rất yêu vợ chưa cưới của hắn." Tôn Hỉ Anh nói.

"Nếu biết rồi thì còn hỏi tôi làm gì?"

"Tôi chỉ muốn nghe đáp án của anh một chút mà thôi." Tôn Hỉ Anh nói.

"Tiểu Anh đang nói cái gì thế?" Đinh Mẫn ở bên cạnh tò mò hỏi.

Lấy tính cách hoạt bát của Tôn Hỉ Anh, mới một buổi sáng đã quen thuộc với Đinh Mẫn rồi, một người gọi chị Đinh, một người gọi tiểu Anh, cảm giác như không thể quen thuộc hơn.

Hà Tứ Hải nhắc lại lời nói của Tôn Hỉ Anh một lần.

"Tôi cảm thấy sẽ không." Đinh Mẫn không chút nghĩ ngợi liền nói.

"Tôi cũng cho là như thế." Hà Tứ Hải tán thành cách nói của Đinh Mẫn.

"Ồ, vì sao?" Tôn Hỉ Anh kinh ngạc hỏi.

"Giống như cô vừa mới nói, bởi vì hắn yêu nàng." Hà Tứ Hải nói.

Đinh Mẫn tuy rằng không nghe thấy câu hỏi của Tôn Hỉ Anh, thế nhưng thông qua câu trả lời của Hà Tứ Hải, nàng cũng biết Tôn Hỉ Anh đang hỏi cái gì.

Thế là nàng tiếp lời Hà Tứ Hải: "Yêu một người là hi vọng đối phương hạnh phúc, nếu như Diệp Thải Vân tìm được một người đáng để phó thác thì hắn hẳn là nên chúc phúc cho nàng."

"Mà nếu như Tôn Trường Tân xuất hiện vào lúc này, Diệp Thải Vân thấy người nhớ tình, có khả năng lớn sẽ rơi vào hổ thẹn và bi thương. Nhưng mà Tôn Trường Tân đã chết rồi, hoàn toàn không có khả năng cùng Diệp Thải Vân. Đây không phải là đang làm lỡ cuộc đời của nàng, hạnh phúc của nàng hay sao?"

Đinh Mẫn nói xong, nhìn Hà Tứ Hải một cái, Hà Tứ Hải thấy nàng nhìn lại thì gật đầu một cái rồi nói: "Ý nghĩ của tôi cũng giống như vậy."

Đinh Mẫn nghe vậy thì nhếch miệng cười khẽ.

"Các người nói cũng có chút đạo lý ha." Tôn Hỉ Anh nghe vậy liền nói.

Nhưng nàng lại nói tiếp: "Nhưng mà tôi thì không rộng lượng được như vậy, Nếu như tôi yêu thích một người, nếu như hắn dám thay đổi thì tôi sẽ bẻ hắn răng rắc rồi, không quản hắn có hạnh phúc hay không. Nếu như tôi không hạnh phúc thì hắn cũng đừng mong hạnh phúc."

Tôn Hỉ Anh ngẩng mặt lên, bày ra bộ dáng bá đạo.

Khá lắm, nếu như ai yêu nàng thì đúng là đủ xui xẻo.

Nhưng mà...

Ba người vừa đi vừa nói, đi vào công viên.

Công viên rất lớn, tuy rằng hiện tại là mùa đông, nhưng vẫn chút màu xanh biếc, đương nhiên phần nhiều chính là lá rụng đầy đất và thân cây trọc lốc.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment