Nhưng mà cũng không khó nhìn, trái lại còn mang vẻ đẹp tiêu điều của mùa đông.
"Khi còn bé, cha tôi thường xuyên dẫn tôi tới nơi này, trong này có sân chơi nhỏ, rất nhiều trẻ nhỏ đều thích chơi ở đây." Đinh Mẫn nói.
"Sân chơi?" Hà Tứ Hải nhìn bốn phía, không giống như là có sân chơi.
"Sân chơi khi đó không giống hiện tại, chỉ là cầu trượt, cầu bập bênh thôi, khá giống với mấy thứ trong trung tâm tập thể hình của tiểu khu bây giờ." Đinh Mẫn giải thích.
"Nhưng đối với chúng tôi khi còn bé mà nói, đây đã là chỗ vô cùng vui vẻ rồi, ngoài ra, nơi này còn có rất nhiều cửa hàng nhỏ."
"Đúng rồi, nhìn thấy con rùa đen phía trước không?" Đinh Mẫn chỉ về đằng trước rồi hưng phấn nói.
"Đó là Huyền Vũ?" Hà Tứ Hải sửa lời.
"Đều giống nhau, đều giống nhau cả, trong nhà tôi còn có một tấm ảnh tôi cưỡi ở trên lưng rùa, lần sau có cơ hội sẽ cho anh xem..."
Từ sau khi vào công viên, tâm trạng của Đinh Mẫn luôn rất tốt, một đường đi nói không ngừng.
Tôn Hỉ Anh ở bên cạnh hoàn toàn không chen miệng vào được, đương nhiên dù nàng có nói thì Đinh Mẫn cũng không nghe thấy.
Nhưng mà như vậy, nàng lại chú ý đến...
"Ồ, vậy không phải Lão Tôn đi rồi sao, xem ra vẫn là tôi đoán đúng rồi. Hắn vẫn là tới gặp vợ chưa cưới của mình." Tôn Hỉ Anh bỗng nhiên hưng phấn nói.
Hà Tứ Hải nhìn lại theo phương hướng mà nàng chỉ, quả nhiên liền thấy Tôn Trường Tân đang đứng ở ven đường, nhìn về phía một chiếc ghế dài bên mặt hồ.
Đinh Mẫn đang nói chuyện, nhận ra được ánh mắt của Hà Tứ Hải thì cũng nhìn lại, phát hiện có một nam một nữ đang ngồi trên một cái ghế dài cách đó.
Hai người cách nhau một khoảng cách, cũng không có vẻ thân mật lắm.
Nam đang nói, nữ mỉm cười lẳng lặng nghe.
"Nàng chính là vợ chưa cưới của Tôn Trường Tân sao?" Đinh Mẫn nói.
Hà Tứ Hải gật gật đầu, sau đó chỉ về phía Tôn Trường Tân đang đứng ở sau hàng cây rồi nói: "Hẳn là vậy."
Có thể nhìn thấy vị trí kia từ góc độ của bọn họ, mà người ngồi ở trên ghế dài, trừ phi đứng dậy đi về phía trước một đoạn, nếu không căn bản là không nhìn thấy.
Tôn Hỉ Anh chạy tới, quan sát người đàn ông kia tỉ một phen rồi mới chạy về, dù sao đối phương lại không nhìn thấy nàng.
"Người đàn ông kia không đẹp trai bằng Lão Tôn, vợ chưa cưới của Lão Tôn sao có thể thích hắn được." Tôn Hỉ Anh trở về nhỏ giọng thầm thì.
Người đàn ông kia hoàn toàn là hai loại hình với Lão Tôn.
Lão Tôn bởi vì tập thể hình, tuy rằng không cao nhưng rất tráng.
Thế nhưng đối tượng lần này của Diệp Thải Vân lại rất gầy, hơn nữa cũng không phải loại tóc ngắn, mà là tóc dài rẽ ngôi, còn đeo một cặp kính mắt.
Áo màu đen, quần màu đen, giày màu đen.
Bên trong mặc một chiếc áo sơ mi ca-rô, bên ngoài áo sơ mi là một chiếc áo len cao cổ.
Cổ áo sơ mi trắng bệch, ống tay áo len còn đứt chút dây, cả người mang đến cho người ta một loại cảm giác lôi thôi lếch thếch.
Mà hình tượng của Tôn Trường Tân thì hoàn toàn ngược lại, nhìn dáng vẻ sau khi hắn chết là biết, khi còn sống tuyệt đối là một người gọn gàng sạch sẽ.
Tôn Trường Tân cũng phát hiện ra đám người Hà Tứ Hải, sau đó hắn chỉ vào đèn trong tay, suy nghĩ một chút rồi sải bước chuẩn bị đi tới.
Thế nhưng hắn đã hiểu rõ ý của mình.
Hà Tứ Hải đưa tay ra, đèn Dẫn Hồn trực tiếp xuất hiện ở trong tay hắn.
Mất đi đèn Dẫn Hồn, Tôn Trường Tân biến mất ở trước mắt Đinh Mẫn.
"Oa, lạnh quá."
Tôn Hỉ Anh xoa cánh tay vừa hiện, run lẩy bẩy nói.
Hà Tứ Hải trực tiếp tắt đèn Dẫn Hồn, như vậy Tôn Hỉ Anh cũng sẽ không lạnh nữa.
Tôn Trường Tân biến thành quỷ rồi đi về phía ghế dài.
Hắn đầu tiên là nhìn người đàn ông ăn nói vụng về ở bên cạnh một chút, sau đó thâm tình nhìn về phía Diệp Thải Vân.
"Thải Vân..." Tôn Trường Tân đưa tay sờ về phía gò má của Diệp Thải Vân.
Nhưng mà Diệp Thải Vân lại không cảm nhận được chút nào.
"Đã qua hơn nửa năm rồi, rất vui vì em có thể đi ra từ trong bi thương, đáng tiếc anh không thể làm bạn cùng em đến hết đời. Nếu như có kiếp sau... Ha... Kiếp sau phỏng chừng cũng không có cơ hội nữa rồi..."
"Đây là lần cuối cùng anh tới gặp em, tuy rằng em vẫn không nhìn thấy anh, cũng không nghe thấy anh nói, thế nhưng anh vẫn muốn nói với em —— anh yêu em."
"Anh đã giúp em đến nhà người đàn ông này xem xét rồi, cũng đi sau lưng và quan sát hắn một quãng thời gian. Hắn đương nhiên là không sánh được với anh, nhưng con người cũng không tệ lắm, chỉ là có chút lôi thôi, không biết ăn nói, tương đối trạch, nào có ánh mặt trời như anh, cũng không biết tại sao em lại coi trọng hắn nữa..."
"Nhưng mà nếu như em đi cùng với hắn thì nhất định sẽ rất hạnh phúc. Hắn là một người đàn ông rất cẩn thận, tính cách cũng rất ôn hòa, lớn lên gầy, sức lực cũng không lớn, ít nhất là nếu như muốn động tay động chân thì cũng không nhất định có thể đánh được em. Anh đã dạy cho em mấy chiêu, em bình thường phải cố gắng luyện một chút..."
------
Dịch: MBMH Translate