Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 923 - Chương 923: Tình Yêu (2)

Chương 923: Tình Yêu (2) Chương 923: Tình Yêu (2)

Tôn Trường Tân cũng không có khóc mà là mỉm cười, chỉ là viền mắt ửng đỏ.

"Tạm biệt..." Tôn Trường Tân cúi người hôn một cái ở trên mặt Diệp Thải Vân.

Sau đó bước về phía Hà Tứ Hải, Tôn Hỉ Anh nghe trộm bên cạnh cũng vội vàng đuổi theo.

"Ồ, sao em lại khóc, xin lỗi, anh có phải là đã nói cái gì đó không thích hợp rồi không." Người đàn ông trên ghế dài thấy Diệp Thải Vân đột nhiên rơi lệ, thế là hỗn loạn không ngừng xin lỗi.

Hắn có biết một ít chuyện của Diệp Thải Vân, cho nên cho rằng là mình nói sai cái gì đó, gợi đến hồi ức buồn của đối phương.

"Không có chuyện gì, không có quan hệ gì với anh." Diệp Thải Vân lau nước mắt rồi nói.

"Chính là cảm thấy tâm lý trống rỗng." Diệp Thải Vân nói.

"Há, em có lẽ là đói bụng rồi, chúng ta đi ăn cơm đi."

Người đàn ông móc ra một chiếc khăn tay, muốn lau giúp nàng, lại cảm thấy có chút thất lễ, trong lúc nhất thời hắn cảm thấy thả tay xuống cũng không được, giơ lên cũng không xong.

"Hừm, đi thôi, ăn no thì sẽ không buồn nữa."

Diệp Thải Vân đưa tay cầm lấy khăn giấy trên tay hắn, đứng dậy, người đàn ông vội vàng đuổi theo.

"Tiếp dẫn đại nhân, cảm ơn ngài." Tôn Trường Tân đi tới bên cạnh Hà Tứ Hải, nói cám ơn với hắn.

"Làm sao, anh cuối cùng vẫn không định gặp mặt với nàng sao?" Hà Tứ Hải hỏi.

Tôn Trường Tân nhìn hai người đi xa, nở nụ cười, mặc dù nhìn càng giống như là khóc hơn.

"Không gặp nữa, như vậy thực ra đã rất tốt, không phải sao?"

Hắn như là đang hỏi Hà Tứ Hải, cũng như là đang hỏi mình.

Đúng lúc này, bên cạnh xuất hiện một chùm sáng.

"Tôi phải đi rồi, cảm ơn ngài." Tôn Trường Tân lại nói cảm ơn với Hà Tứ Hải.

Sau đó quay đầu nhìn về phía bên cạnh.

"Tiểu Tôn."

"Ồ?" Tôn Hỉ Anh hơi kinh ngạc, hắn vì sao đột nhiên lại gọi mình.

"Chiếc nhẫn này đã vô dụng rồi, đưa cho cô đi." Hắn nói xong liền nhét chiếc nhẫn vào trong tay Tôn Hỉ Anh.

Nhẫn là đồ vật chấp niệm, rất đặc thù, cho nên cho dù là quỷ thì cũng có thể chạm tới.

"Không thể, quá quý giá rồi, tôi không thể nhận." Tôn Hỉ Anh vội vàng từ chối, muốn trả lại.

"Tôi sắp phải đi Minh Thổ rồi, giữ lại cũng vô dụng, cô đưa nó đi giúp tôi trước khi mình hoàn thành tâm nguyện đi." Tôn Trường Tân nói.

"Há, vậy cũng được." Tôn Hỉ Anh nghe vậy, lúc này mới nhận lấy.

"Thực ra, tôi vốn muốn đưa nó cho bà lão. Tôi cảm thấy nàng rất thích hợp với chiếc nhẫn này, đáng tiếc tôi hiện tại phải đi rồi, hơn nữa tôi cũng có chút tức giận đối với Ngô Đại Phát."

Tôn Trường Tân nở nụ cười, lần này nụ cười của hắn rất thuần túy, giống như một đứa trẻ, là nụ cười xuất phát từ tận đáy lòng.

Sau đó hắn nhanh chân đi về phía chùm sáng kia.

Tôn Hỉ Anh liếc nhìn chiếc nhẫn trong tay, lại liếc nhìn vị trí mà Tôn Trường Tân biến mất, có chút mờ mịt.

Đây chính là tình yêu sao?

“Đây là thỏ con của em.” Tôn Hỉ Anh đưa một con thỏ con xinh xắn dễ thương ra trước mặt Đào Tử.

Trước mặt Huyên Huyên và Uyển Uyển cũng có một con hổ con và một con nai con.

Chúng đều do Tôn Hỉ Anh dùng cao su nặn ra, nàng ta nói tay nghề của mình rất tốt, quả nhiên không phải nói dóc.

Huyên Huyên vác cái ‘chùy’ bên cạnh lên vai, sau đó cầm lấy con hổ nhỏ trên bàn, hung hăng nói: “Hổ lớn của chị sẽ ăn thịt hết thỏ con và nai con của hai người.”

“Thỏ con của em chạy nhanh lắm, chị không đuổi kịp đâu.” Đào Tử bế thỏ con lên tay nói.

“Hia hia hia… em sẽ nói với chị Tiểu Lộc, chị muốn ăn thịt chị ấy.” Uyển Uyên cẩn thận vỗ về con nai con, nói.

“Không phải, không phải, chị không nói về chị Tiểu Lộc, chị đang nói về con nai nhỏ trên tay em cơ.” Huyên Huyên nghe vậy thì hơi hoảng.

“Cũng đều là Tiểu Lộc mà... hia hia hia ...” Uyển Uyển nói xong còn bật cười lớn.

“Nhìn cây chùy của chị này.” Huyên Huyên giơ cây chùy lên, làm tư thế tấn công.

“Em cũng vậy, em không sợ chị đâu."

Đào Tử đứng dậy, chạy vào nhà vệ sinh.

Sau đó…

Nàng lấy cây cọ toilet ra, giơ nó lên.

Hà Tứ Hải đang ngồi trước bàn cũng không biết phải nói gì.

Còn Tôn Hỉ Anh vẫn quan sát từ nãy đến giờ thì bật cười thành tiếng.

“Mau cất vào đi, không phải con chê hôi sao?” Hà Tứ Hải cạn lời nói.

“Không hôi, ba không tin thì ngửi thử đi.”

Đào Tử nói, chạy tới, giơ cao cây cọ toilet lên, đưa đến trước mũi Hà Tứ Hải.

Tôn Hỷ Anh cười đến không thở ra hơi.

Nhưng Hà Tứ Hải lại không thấy buồn cười chút nào.

Hắn đưa tay ra “giật” lấy cây cọ bồn cầu, rồi vỗ nhẹ vào mông nàng hai cái.

“Haha...” Đào Tử không chút sợ hãi mỉm cười nói.

“Cười, cười cái gì, trả về chỗ cũ cho ba, thứ này dùng để cọ nhà vệ sinh, có thể cầm lên chơi sao?”

Hà Tứ Hải không nói gì rồi đưa lại cây cọ bồn cầu cho nàng.

“Để lại chỗ cũ đi, không được lấy cây cọ bồn cầu ra chơi nữa, có biết không hả?” Hà Tứ Hải nói.

“Vâng ạ.” Đào Tử nói rồi, liền vội vàng chạy vào nhà vệ sinh.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment