Nhưng ngay sau đó, Hà Tứ Hải lại nghe thấy tiếng xả nước trong nhà vệ sinh.
“Đào Tử, con đang làm gì vậy?” Hà Tứ Hải hỏi.
“Con đang xả nước.” Đào Tử nói lớn.
Hà Tứ Hải: …
“Con xả nước làm gì thế?” Hà Tứ Hải tiếp tục hỏi một cách bất lực.
Đào Tử còn chưa trả lời, thì Uyển Uyển đã đứng dậy chạy tới.
Rất nhanh sau đó, hai đứa trẻ cùng nhau chạy ra ngoài, và trên tay Đào Tử là một khẩu súng nước nhỏ hình con cá ngựa.
“Này, còn chưa vứt khẩu súng nước đó đi sao?” Hà Tứ Hải hơi kinh ngạc nói.
Hà Tứ Hải nhớ, ban đầu khẩu súng nước nhỏ này được Đào Tử nhặt về từ bãi phế liệu của Trương Hải Đào, tuy hơi cũ và bẩn nhưng nó vẫn còn dùng rất tốt, vẫn có thể phun nước, nhưng lâu lắm rồi Đào Tử không lấy nó ra chơi, Hà Tứ Hải cũng quên mất nó để ở đâu.
“Nó ở trong ngăn kéo đó.” Đào Tử đắc ý nói.
Hóa ra nó được để trong tủ dưới bồn rửa mặt, mà Hà Tứ Hải cũng không biết.
“Ha ha, bây giờ em không sợ chị nữa rồi, chị có chùy, còn em có súng nhỏ.” Đào Tử giơ súng lên, kiêu ngạo nói với Huyên Huyên.
“Hia hia hia...”
Uyển Uyển ở bên cạnh, cũng không biết là đang cười cái gì, nàng cảm thấy có Đào Tử chống lưng thì không phải sợ gì nữa, còn cảm thấy Huyên Huyên đúng là xui xẻo.
Huyên Huyên nhìn khẩu súng nước nhỏ trong tay Đào Tử, rồi lại nhìn cây chùy trên tay mình, hình như không đấu lại nổi rồi.
Sau đó…
Nàng nhìn sang đứa trẻ đang Hia hia hia bên cạnh mình.
Uyển Uyên bị dọa sợ đến mức lấy tay che miệng, hai mắt thì mở to.
Sau đó nàng lại sực nhớ ra điều gì đó, vểnh mông nhỏ lên rồi dập đầu xuống sàn.
“Này...”
Tôn Hỉ Anh bị dọa giật bắn người, đứa trẻ này, hơi tí là dập đầu, còn không bị đập đến ngốc sao.
Nhưng Uyển Uyển đột nhiên lại biến mất ngay trước mắt nàng, khiến nàng sững người lại...
Bây giờ nàng mới nhận ra đứa trẻ này không phải là một đứa trẻ bình thường. Lần trước ở trấn Trương Gia, nàng đột nhiên xuất hiện, sau đó trong chớp mắt đưa mọi người dịch chuyển cả ngàn dặm.
Uyển Uyển nhanh chóng hiện ra, trên tay nàng cũng là một khẩu súng nhỏ.
Đó là một khẩu súng nhỏ hình cá heo con, không chỉ mới hơn mà chất lượng cũng tốt hơn rất nhiều.
Đây là một trong những món đồ chơi mà ba nàng Lâm Kiện Xuân đã gửi tới lần trước, và Đào Tử đã giúp nàng chọn nó. (Xem lại Chương 398 để biết thêm chi tiết)
“Hia hia hia… Bây giờ em cũng không sợ chị nữa.” Uyển Uyển vui vẻ nói.
Hay lắm, hay lắm, mấy đứa ai cũng đều có súng nước nhỏ, cừ lắm.
Đúng là rất cừ, lần trước ai bảo nàng chọn búp bê chứ.
Còn con búp bê đó, nàng đã chơi chán, sau đó cất vào đáy hộp để đồ từ lâu rồi.
“Chị đầu hàng.” Huyên Huyên giơ tay lên.
IQ cao thì đây gọi là biết người biết ta, IQ thấp thì bảo đây là hèn nhát.
Hà Tứ Hải cạn lời lắc đầu, trong khi Tôn Hỉ Anh ngồi đó cười lớn, nàng đột nhiên nhận ra, trước đây nàng chưa từng biết ở cạnh lũ trẻ lại thú vị đến vậy, mặc dù bản thân còn có một đứa em trai.
Nhưng trước khi nàng nhận ra em trai mình đáng yêu như thế nào, thì hắn đã lớn đến độ tuổi mà mấy ai cũng ghét rồi.
Sau khi trời tối, ba đứa trẻ trở về nhà, tìm mẹ của mình.
“Mẹ ơi.” Ngay khi về đến nhà, Huyên Huyên đã quấn lấy Tôn Nhạc Dao.
“Sao thế?” Tôn Nhạc Dao thấy lạ hỏi.
Thường thì Huyên Huyên rất ít khi gọi nàng bằng cái giọng điệu dài thườn thượt như thế, trừ khi…
“Con yêu mẹ.” Huyên Huyên ngẩng mặt lên khúc khích cười nói như một đóa hoa đang nở rộ.
"Ồ, mẹ biết, mẹ cũng yêu con."
Tôn Nhạc Dao vừa nói vừa cười, có lẽ nàng đã đoán được con gái mình đang muốn làm gì.
“Vậy thì, với tình yêu của mẹ dành cho con, mẹ có thể mua cho con một cây súng nước nhỏ được không?” Huyên Huyên ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn long lanh như biết nói.
Nhưng Tôn Nhạc Dao vẫn mỉm cười và lắc đầu.
“Vậy với tình yêu của mẹ dành cho con thì không cần mua đâu.”
“Tại sao?” Huyên Huyên bĩu môi bất mãn nói.
“Bởi vì thời tiết bây giờ rất lạnh, chơi súng nước không hợp đâu.” Tôn Nhạc Dao giải thích.
Vốn còn định nói tiếp, nhưng đột nhiên Huyên Huyên lại quay người chạy đi tìm chị mình.
Sau đó nàng nói mấy lời giống hệt như nói với mẹ, nhưng chị gái nàng cũng không đồng ý.
Huyên Huyên hơi thất vọng, sau đó nàng nhìn thấy ba, ông nội và bà nội đang ngồi trên sô pha.
Nàng suy nghĩ một lát, sau đó quyết định đi tìm tới chỗ ba mình.
“Ba ơi.”
“Sao thế?”
“Con yêu ba lắm.”
Ông nội và bà nội ở bên cạnh đều bật cười.
Lưu Trung Mưu không giỏi thể hiện tình cảm như Tôn Nhạc Dao và Lưu Vãn Chiếu.
Mặc dù hắn cũng muốn nói rằng hắn yêu nàng rất nhiều, nhưng tính cách hắn lại hơi dè dặt.
Hắn chỉ gật đầu, cười nói: “Ừm, ba biết rồi.”
Huyên Huyên: (⊙o⊙)
“Không được, ba không được nói như thế.” Huyên Huyên nôn nóng nói.
Nếu con nói vậy, thì ba nên nói gì tiếp đây?
“Vậy thì ba nên nói gì đây?” Lưu Trung Mưu đặt tờ báo trên tay xuống.
“Ba phải nói, ba cũng yêu con.” Huyên Huyên nghiêm mặt nói.
------
Dịch: MBMH Translate