Sau đó, nàng nhìn Lưu Trung Mưu với ánh mắt đầy mong đợi.
“Được, vậy thì ba cũng yêu con.” Lưu Trung Mưu vốn là người dè dặt nên nói ra câu này cũng hơi ngập ngừng.
Nhưng dù sao đó cũng là yêu cầu của con gái hắn, dù xấu hổ đến mấy thì hắn vẫn sẽ nói ra.
Nhưng mà--
“Nghe có vẻ miễn cưỡng, ba không yêu con sao → _ →?”
Huyên Huyên bày ra bộ dạng tinh quái hỏi.
“Đương nhiên không phải, đương nhiên là ba yêu Huyên Huyên nhà chúng ta chứ.” Lưu Trung Mưu nghe vậy thì cuống lên, vội vàng lên tiếng, nói xong lại cảm thấy cũng không có gì.
“Vậy với tình yêu của ba dành cho con, ba có thể mua cho con một khẩu súng nước nhỏ được không?” Huyên Huyên vô cùng mong đợi hỏi.
Ông bà nội ở bên cạnh ha ha cười lớn.
Ông nội Lưu Tâm Viễn vừa cười vừa nói: “Đến mùa đông rồi, chơi súng nước sẽ bị cảm lạnh.”
Lưu Trung Mưu vốn còn đang định đồng ý, nghe vậy thì lại cảm thấy có lý, thế là hắn cũng lắc đầu từ chối.
= (?? ο*))) ơ
Huyên Huyên rất thất vọng, ngồi xổm xuống, tỏ vẻ đáng thương nói: “Đào Tử và Uyển Uyển đều có, nhưng con thì không.”
Nhìn thấy bộ dạng đó của nàng, Lưu Trung Mưu cũng không đành lòng mà lập tức nói: “Được, ba mua cho con.”
Huyên Huyên nghe xong lập tức vui mừng nhảy dựng lên, không còn biểu cảm mất mát ban nãy nữa.
“Vậy thì đi nhanh thôi.” Huyên Huyên phấn khởi nói.
“Hả? Bây giờ sao?” Lưu Trung Mưu ngạc nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ tối om.
“Người lớn không được nói dối trẻ em. ← _ ←"
“Haha, dù gì cũng đã đồng ý, con phải mua cho con bé đấy.” Lưu Tâm Viễn cười nói.
“Đi thôi, bây giờ ba đưa cho đi mua ngay.” Lưu Trung Mưu đứng dậy.
Huyên Huyên lập tức đặt bàn tay bé nhỏ của mình vào lòng bàn tay hắn.
Thế là trong tối mùa đông, hai người đến cơm tối cũng không ăn cùng nhau tìm mua súng nước nhỏ trong nhưng cửa hàng đồ chơi ven đường...
Lưu Trung Mưu nắm tay con gái, chậm rãi đi bộ trên con đường vắng vẻ, nghe tiếng nàng không ngừng ríu rít bên tai, đột nhiên hắn cảm thấy, cảm giác này kỳ thực rất tuyệt vời.
Thực sự rất rất vời.
Sáng hôm sau, Hà Tứ Hải còn đang ăn sáng.
Huyên Huyên đã vội vội vàng vàng chạy tới.
Nàng cầm một khẩu súng nước nhỏ hình vịt con màu vàng trên tay, muốn so tài với Đào Tử
Đào Tử đang ăn sáng, khinh thường liếc sang nhìn nàng.
Huyên Huyên nhìn sang phía cái bàn một cái, nhanh chóng bỏ khẩu súng nước nhỏ trong tay xuống, vịn ghế leo lên.
Từ sáng đến giờ nàng vẫn chưa ăn gì.
Tôn Hỉ Anh thấy nàng leo trèo khó khăn như vậy, liền vươn ra tay đỡ nàng ngồi lên ghế.
“Cảm ơn chị.” Huyên Huyên cười khúc khích.
Sau đó, nàng còn nhìn vào đồ ăn sáng trên bàn rồi hỏi Hà Tứ Hải: “Của em đâu?”
“Chờ một chút.” Hà Tứ Hải đứng dậy đi vào bếp.
Sáng nay Hà Tứ Hải đã làm bánh ngô nướng, dùng ngô tươi mới cho thêm trứng gà và đường để làm bánh, mùi vị rất ngon, Đào Tử cũng rất thích.
Ngoài ra, còn màn thầu chiên, là màn thầu được cắt thành miếng nhỏ, nhúng vào trứng, rồi cho lên chảo chiên đến khi chín vàng.
Còn có một món canh nấu từ rong biển, đậu hũ khô, đậu hũ sợi, thịt xé sợi.
Đến khi Hà Tứ Hải hâm xong canh cho Huyên Huyên, Huyên Huyên đã gắp một miếng ngô chiên rồi cho vào miệng ăn.
“Thích thì ăn nhiều một chút.”
Sáng nay Hà Tứ Hải nấu rất nhiều, hắn lại không thích để thừa lại, nên rất mong mọi người có thể ăn nhiều một chút.
Đặc biệt là hai đứa trẻ.
“Được rồi, em ngoan lắm, có thể ăn rất nhiều.” Huyên Huyên đung đưa chân bảo đảm.
Miệng Đào Tử đã đầy ngô, trông giống hệt như một con chuột lang nhỏ, không nói được gì, chỉ có thể liên tục gật đầu.
“Cô cũng ăn nhiều một chút.” Hà Tứ Hải lấy đũa gắp hai miếng cho Tôn Hỉ Anh, rồi đặt thức ăn vào chiếc đĩa trước mặt nàng.
“Cảm ơn, thực sự là quá nhiều rồi.” Tôn Hỉ Anh nói, nhưng cũng không có từ chối.
Hà Tứ Hải nhìn nàng mà lắc đầu bất lực, phải làm gì với cô nhóc này đây, ngày nào cũng ăn chực uống chực của hắn.
Còn về tâm nguyện của nàng, Hà Tứ Hải lại hoàn toàn không có chút manh mối nào.
Một lúc sau, Lưu Vãn Chiếu tìm đến, vốn là muộn gọi Huyên Huyên về nhà ăn sáng, nhưng sau đó cũng ở lại đây luôn.
Tôn Nhạc Dao ở đối diện thấy hai người không ai quay lại, đương nhiên biết chuyện gì đang xảy ra, nàng cũng quen rồi nên không đợi họ nữa.
Sau khi ăn sáng xong, Huyên Huyên đã dùng súng nước hình con vịt của mình để ‘áp giải’ Đào Tử về nhà.
Hà Tứ Hải thu dọn bát đĩa, còn Tôn Hỉ Anh kéo Lưu Vãn Chiếu sang một bên thì thầm to nhỏ.
“Hai người đang nói gì vậy?” Hà Tứ Hải thấy lại hỏi.
Lưu Vãn Chiếu dịu dàng cười nói: "Không có chuyện gì."
Tôn Hỉ Anh có vẻ hơi bối rối.
“Thần thần bí bí.” Hà Tứ Hải cũng không hỏi nhiều.
“Tứ Hải, hôm nay anh còn phải ra ngoài à?” Lưu Vãn Chiếu hỏi.
"Ừ, mấy ngày nay anh rất bận, đợi qua Tết Nguyên Tiêu còn phải ra nước ngoài một chuyến, anh đã nói trước với em rồi đấy, đến lúc đó em có đi với anh không?” Hà Tứ Hải nói.
------
Dịch: MBMH Translate