“Tất nhiên là em sẽ đi cùng anh.” Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì nhanh chóng đáp lời.
“Công việc ở trường đã sắp xếp ổn thỏa chưa?”
Hà Tứ Hải hỏi chuyện này là vì sau Tết Nguyên Tiêu, trường học sẽ chuẩn bị khai giảng.
“Không sao, em thông báo qua trước là được, vả lại em cũng không phải giáo viên chủ nhiệm, nên cũng không có nhiều việc.” Lưu Vãn Chiếu nói.
“Tôi cũng muốn đi, tôi cũng muốn đi, tôi còn chưa được ra nước ngoài bao giờ, đi đâu thế?” Tôn Hỉ Anh hào hứng nói.
“Chỗ nào cũng có cô, ngoan ngoãn nghe lời tôi, nghĩ kỹ xem tâm nguyện của mình là gì.” Hà Tứ Hải nói.
Sau đó hắn lại hỏi: “Hôm nay cô ra ngoài với tôi, hay tự mình ra ngoài đi dạo.”
“Hôm nay anh có đi gặp chị Đinh không?” Tôn Hỉ Anh hỏi.
“Hôm qua vì có chuyện nên mới tìm cô ấy nhờ vả, vừa mới gặp rồi, hôm nay không có chuyện gì thì đến tìm cô ấy làm gì?” Hà Tứ Hải thuận miệng nói.
Sau đó hắn quay lại lấy áo khoác, chuẩn bị đi ra ngoài.
“Ồ, vậy thì… vậy tôi không đi.” Tôn Hỉ Anh liếc nhìn Lưu Vãn Chiếu bên cạnh và do dự một lát.
“Tùy cô thôi, tôi sẽ mang đèn dẫn hồn đi.” Hà Tứ Hải đưa tay ra, sau đó chiếc đèn dẫn hồn rơi vào tay hắn.
Tôn Hỉ Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời hôm nay rất rực rỡ.
“Chị Vãn Vãn, tạm biệt, em ra ngoài đi dạo đây.”
Tôn Hỉ Anh ra hiệu, tung tăng nhảy ra khỏi cửa, bước ra khỏi phạm vi của đèn dẫn hồn rồi biến mất không chút dấu vết.
“Cô ấy ra ngoài một mình, không sao chứ?” Lưu Vãn Chiếu vô thức nói.
“Cô ấy quỷ, có chuyện gì xảy ra được chứ, được rồi, anh cũng đi đây.” Hà Tứ Hải nói xong thì đi ra khỏi cửa
Thấy mọi người đã đi hết, Lưu Vãn Chiếu quan sát thì thấy trên sô pha bày đầy đồ chơi của Đào Tử, nên xắn tay áo lên chuẩn bị dọn dẹp nhà cửa.
Hôm nay Hà Tứ Hải ra ngoài chủ yếu là để giúp Điền Gia Bằng hoàn thành tâm nguyện của mình.
Tâm nguyện của Điền Gia Bằng là khiến con gái Điền Điềm của mình xin lỗi chồng cũ, nói với hắn một tiếng xin lỗi.
Nhiệm vụ này tưởng chừng như đơn giản nhưng thực ra lại rất khó.
Qua miêu tả của Điền Chí Bằng có thể thấy rằng Điền Điềm là một người rất ích kỷ, và không bao giờ thừa nhận sai lầm của mình.
Thực ra, năm đó Điền Điềm rời nhà, nàng đã kết hôn với một người đàn ông hơn mình chục tuổi, nhưng cũng không dài lâu, cuối cùng vẫn ly hôn.
Nhưng nàng lại có một đứa con gái với người đàn ông đó.
Sau khi ly hôn, Điền Điềm được chia rất nhiều tài sản, con gái nàng đương nhiên người đàn ông kia nuôi, Điền Điềm chẳng thèm để tâm.
Nhưng con trai Từ Á Hổ chỉ có thể đi theo nàng, dù sao thì thì Từ Á Hổ cũng không phải con của người đàn ông đó.
Vì đã có tiền, nên Điềm Điền đã sống một cuộc sống buông thả và vô lo vô nghĩ.
Con trai thì chỉ giao cho người trông trẻ, nên không có ai dạy dỗ.
Lúc nàng ta nhận ra thì đã quá muộn rồi, chưa nói đến ăn uống, cờ bạc, buổi tối không về nhà, ngoài những lúc hết tiền tìm đến thì sẽ chẳng bao giờ thấy người đâu.
Nhưng lần cuối cùng gặp mặt, cũng là do cảnh sát giao thông thông báo nàng
Hắn nằm trên đường, chân tay co quắp, một chân nghẹo sang một bên, ngẩng cao đầu, trợn trừng to mắt nhìn bầu trời tươi đẹp.
Khoảnh khắc đó, Điền Điềm không chỉ mất đi con trai của mình, dường như nàng còn mất đi một thứ gì đó vô cùng quan trọng trong trái tim mình.
Nàng không biết đó là gì, vốn còn nghĩ rằng cái chết của con trai đã là nỗi bi ai nhất của mình, nhưng lại phát hiện bản thân không thể vui vẻ được nữa.
Chỉ cần nhắm mắt lại, nàng sẽ lại nhớ đến dáng vẻ hồi còn nhỏ của con trai mình.
Hắn chạy tới chạy lui quanh đầu gối nàng, gọi nàng là mẹ, bật cười ngây ngô.
Sau nhiều năm lang bạt bên ngoài, nàng bỗng thấy nhớ nhà cũ của mình.
Có lúc nàng nghĩ, nếu năm đó không rời đi, thì có lẽ đời nàng đã khác.
Nàng luôn cho rằng nhà như một cái lồng, tình thân đã giữ chặt nàng trong lồng, khiến nàng mất đi tự do, cho nên nàng muốn thoát khỏi chiếc lồng đó.
Cuối cùng nàng cũng thoát ra và bay lên bầu trời rộng lớn hơn.
Nhưng sau bao nhiêu năm thăng trầm, cuối cùng nàng cũng hiểu ra một sự thật, xã hội này thực ra chỉ là một cái lồng lớn hơn.
Và trong cái lồng này, không có ai bảo vệ bạn mãi, tất cả mọi thứ chỉ có thể dựa vào bản thân mình, nên nên đã bị va vấp đến bầm dập khắp người.
Nàng như cánh diều bay trên trời, còn con trai nàng là sợi dây diều, giờ diều đã đứt dây, đáng lẽ phải tự do hơn, nhưng nàng đã mất đi mục tiêu của đời mình.
Vì vậy, cho dù có làm gì đi chăng nữa, nàng cũng không thể vui vẻ được.
Có lẽ về nhà?
Nhưng nhà ở đâu?
Nàng bắt đầu nhớ đến dáng vẻ mơ hồ của ba mẹ mình.
Nàng thực sự không đủ dũng khí để gặp họ.
------
Dịch: MBMH Translate