Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 927 - Chương 927: Quỷ Dọa Người

Chương 927: Quỷ Dọa Người Chương 927: Quỷ Dọa Người

"Từ Á Hổ đâu?"

Hà Tứ Hải đi xuống dưới tầng, chỉ nhìn thấy một mình Điền Gia Bằng đứng chống gậy chờ hắn, hắn không khỏi cảm thấy kỳ lạ.

"Nó... nó không tới." Điền Gia Bằng cười gượng nói.

"Chuyện lần trước làm nó hơi sợ đại nhân, cho nên..."

"Được rồi, vậy chúng ta bây giờ đi gặp con gái ông đi thôi?" Hà Tứ Hải nghĩ ngợi đến.

Ban đầu, hắn còn định xem có thể hoàn thành tâm nguyện của cả hai người không.

Điền Gia Bằng trả công cho Hà Tứ Hải là thư pháp.

Cho dù Điền Gia Bằng không phải là chuyên gia thư pháp, nhưng ông ta đam mê thư pháp, mấy chục năm chuyên cần không nghỉ, bản lĩnh thư pháp thâm hậu, không kém hơn một số đại sư.

Trên thực tế, Hà Tứ Hải dần dần phát hiện ra, rất nhiều tiền công thật ra không có mấy tác dụng đối với hắn.

Ví dụ như kiến thức liên quan tới thiết kế cơ khí mà Tôn Trường Tân trả cho hắn hôm qua.

Ngược lại không phải nói nó không quý giá, dù sao kiến thức là vô giá, chỉ là không dùng được, quý nữa cũng vô ích.

Nhưng tuân theo đạo lý kỹ thuật nhiều không ép thân, cứ nhận rồi nói sau. Hơn nữa phần lớn những người chết này không mang theo vật gì trên người để có thể trả công.

"Con bé Điền Điềm ở tại Vân Cảnh Gia Viên, nó không có công việc nghiêm túc, chắc hôm nay đang ở nhà." Điền Gia Bằng nói.

"Vân Cảnh Gia Viên? Khu chung cư này hình như rất tốt."

Hà Tứ Hải tiện tay mở ra app dẫn đường trên xe.

Sở dĩ hắn biết Vân Cảnh Gia Viên, là vì trước đây lúc mua nhà đã tìm hiểu qua.

Vân Cảnh Gia Viên là khu chung cư sang trọng sớm nhất ở Hợp Châu, bất kể về vấn đề xanh hóa và vị trí địa lý đều rất tuyệt.

Nhưng nó huy hoàng vào mười mấy năm trước, bây giờ có quá nhiều khu bất động sản mới.

Chẳng qua chung cư tốt vẫn là chung cư tốt, cho dù qua mấy chục năm, rất nhiều phương tiện trong khu chung cư đã lạc hậu.

Nhưng mặt đường vẫn ngăn nắp sạch sẽ, quy hoạch gọn gàng ngay ngắn.

"Ôi, đây là một phần tài sản do người chồng thứ hai của nó chia cho nó." Điền Gia Bằng thở dài nói.

Ông ta thậm chí không muốn gọi tên, có thể thấy được ông ta không thích người chồng thứ hai của Điền Điềm tới mức nào.

Chẳng qua người chồng thứ hai của Điền Điềm quả thật có tiền.

Khu chung cư chắc chắn không cho lái xe vào, hơn nữa còn kiểm tra rất nghiêm. Cũng may Hà Tứ Hải có thể nói rõ biển số nhà và hộ gia đình cụ thể, lúc này mới được cho vào.

Mặc dù là khu căn hộ cao cấp, nhưng dù sao cũng đã lâu, phương tiện không theo kịp. Chứ trong khu căn hộ cao cấp bây giờ, chắc hẳn gọi điện thoại nội bộ hỏi thăm hộ gia đình đó rồi.

Trước đây, khi Vân Cẩm Gia Viên được xây dựng, được xưng trung tâm vườn hoa thứ hai của thành phố, cho nên vị trí đương nhiên ở trung tâm thành phố, bên cạnh khu chung cư là con đường dành riêng cho người đi bộ, thư viện, bệnh viện, trường học vân vân đều đặc biệt sầm uất.

Cây cối trong khu chung cư đã trồng hơn mười năm, cho nên mỗi cây đều vừa cao vừa lớn, khiến người ta thật sự có cảm giác như đang ở trong công viên.

Chẳng qua bởi vì là khu chung cư lâu năm, các hộ gia đình đều tương đối lớn tuổi. Trên đường đi, qua khe hở giữa các cây có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng những người già đang tập.

Dù sao Điền Gia Bằng cũng là quỷ, cho dù chống gậy nhưng không phải vì chân không nhanh nhẹn, mà chỉ là giữ lại thói quen lúc còn sống.

Lúc nhìn thấy những cụ già này sống an nhàn, trong lòng ông ta không khỏi hâm mộ.

Đúng lúc này, một người phụ nữ đeo tai nghe, mặc đồ thể thao chạy qua bên canh bọn họ.

"Ồ?" Điền Gia Bằng kinh ngạc kêu lên một tiếng.

"Sao vậy?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Con bé chính là con gái tôi." Điền Gia Bằng nhìn bóng dáng đi xa, vẻ mặt hơi chán nản nói.

"Trông còn rất trẻ tuổi." Hà Tứ Hải liếc qua rồi nói.

Theo lẽ thường, Điền Điềm chắc hẳn không nhỏ tuổi, ít nhất phải hơn bốn mươi. Nhưng hắn nhìn qua, cô ta trông cùng lắm cũng chỉ khoảng ba mươi tuổi, hơn nữa cũng rất đẹp, toàn người lộ ra vẻ hấp dẫn, chín muồi.

"Có tiền có thời gian rảnh rỗi, vô tim vô phổi thì đương nhiên chăm sóc tốt cho bản thân thôi." Trong giọng nói của Điền Gia Bằng có chút oán giận.

"Làm sao bây giờ? Chúng ta đi thẳng qua gặp cô ta à?" Hà Tứ Hải hỏi.

Điền Gia Bằng lớn tuổi như vậy, làm sao có thể không hiểu đạo lý đối nhân xử thế bằng Hà Tứ Hải.

Ông ta cũng biết, đi thẳng qua gặp Điền Điềm, khả năng có thể khuyên cô ta về nhà, đồng thời xin lỗi Từ Quốc Đống là rất nhỏ.

"Nếu không, chúng ta dọa con bé? Không biết tiếp dẫn đại nhân có thể làm con bé nhìn thấy tôi được không?"

Điền Gia Bằng cười lộ vẻ tinh quái. Chẳng trách có câu nói càng già càng trẻ con, tâm tính của người già trở lại trạng thái ban đầu, có đôi khi thật sự giống như đứa trẻ.

"Đương nhiên." Hà Tứ Hải giơ tay vẫy một cái, đèn dẫn hồn xuất hiện ở trong tay hắn.

Hắn cũng cảm thấy người như Điền Điềm cần phải được dạy dỗ, hình như không có gì không tốt.

Vì vậy, hắn móc đèn dẫn hồn ra thắp sáng, sau đó đưa tới.

"Ồ?" Điền Gia Bằng cũng không ngoại lệ, ngạc nhiên nhìn cơ thể mình.

"Bảo bối tốt, đúng là bảo bối tốt. Bảo bối này tên gì vậy?"

"Đèn dẫn hồn, đèn tắt là quỷ, đèn sáng là người. Ông cầm lấy, tôi sẽ ở phía xa trợ giúp ông." Hà Tứ Hải nói.

"Được, vậy rắc rối tiếp dẫn đại nhân." Điền Gia Bằng rất khách sáo, cầm theo đèn dẫn hồn chuẩn bị đi về phía trước.

Nhưng ông ta đột nhiên cảm giác, có thân thể để đi đương nhiên không dễ dàng như trước.

Ông ta nghĩ ngợi rồi quay trở về. Ông ta đã tới khu chung cư này rất nhiều lần, rất quen thuộc. Điền Điềm chắc chắn sẽ chạy xung quanh khu vực xanh hóa này, ông ta chờ giữa đường là được.

Sau khi đi một đoạn, thấy có một hàng ghế nghỉ được cây cối vây quanh.

Điền Gia Bằng chống gậy, run rẩy ngồi xuống chiếc ghế dài này.

Ông ta giơ tay cẩn thận chạm vào chiếc ghế, khẽ sờ cái gậy, cuối cùng vỗ nhẹ vào cái chân già của mình, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời chói chang trên không trung, nhân gian...

Cũng không có gì tốt.

Cho dù Điền Điềm vừa nghe nhạc vừa chạy, nhưng nói thật ra, cô ta căn bản không nghe vào tai, thậm chí cảm thấy hơi cầm ĩ.

Trong đầu cô ta đang rối bời, lúc thì xuất hiện dáng vẻ con trai khi còn bé, lúc lại xuất hiện ngày tháng sống cùng với ba mẹ.

Có đôi khi, cô ta nghi ngờ có phải mình đã già hay không.

Cô ta luôn không chịu nhận mình già. Cô ta xinh đẹp từ khi còn nhỏ, gần như di truyền tất cả ưu điểm của hai vợ chồng Điền Gia Bằng, lúc đi học cũng được rất nhiều người theo đuổi. Đây cũng là vốn liếng khiến cô ta luôn kiêu ngạo.

Nhưng mới chạy được hai vòng, cô ta đã thở không nổi, không lúc nào không nhắc nhở cô ta thật sự già rồi.

Điền Điềm bước chậm lại, tắt nhạc, trong lòng tự nhiên thấy nóng nảy khó chịu.

"Về nhà thôi." Trong lòng cô ta nghĩ.

Nhưng cô ta biết, mình không rèn luyện nữa, sẽ trở thành kẻ tàn phế, cuối cùng hoàn toàn biến thành bác gái với dáng người mập mạp. Cô ta thà chết, cũng không muốn biến thành như vậy. Cho nên cô ta nghiến răng tiếp tục kiên trì.

Chẳng qua cô ta vẫn quyết định uống hớp nước, nghỉ ngơi một lát mới chạy tiếp.

Cô ta nhìn về phía chiếc ghế nghỉ đằng trước. Trên đó có một ông cụ đang chống gậy, ngồi ngẩng đầu nhìn về phía trên bầu trời.

Hình như nhận thấy được ánh mắt của cô ta, ông cụ lập tức quay đầu nhìn lại.

Ánh mắt hai người gặp nhau, ông cụ nhìn về phía cô ta mỉm cười.

Điền Điềm vội vàng mỉm cười đáp lại, nhưng...

Sắc mặt cô ta thoáng cái đã trắng bệch.

Bởi vì ông cụ này rất giống ba cô ta.

Cô ta rời nhà nhiều năm, hình ảnh mơ hồ trong trí nhớ bắt đầu hiện lên.

Hóa ra từ trước đến nay cô ta chưa từng quên.

Điểm khác biệt duy nhất là trông già hơn ba rất nhiều.

Nhưng cô ta không cho rằng mình sẽ nhận sai, đó là ba cô ta.

Nhưng tại sao ông lại ở đây?

Trong lòng Điền Điềm rất nghi ngờ, càng không ngừng chạy tới trước mặt Điền Gia Bằng.

Nhưng chờ tới lúc cô ta quay đầu lại, trên băng ghế làm gì có ai.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment