Điền Điềm chợt dừng lại.
Không có ai?
Mình thật sự gặp quỷ giữa ban ngày?
Trong lòng Điền Điềm nghi ngờ, tiếp tục đi về phía trước. Cô ta theo bản năng muốn mau chóng rời khỏi nơi đây.
Cũng có lẽ bởi vì mình chạy quá mệt. Cô ta quyết định chạy xong một vòng này sẽ về nhà nghỉ ngơi.
Chẳng qua chờ tới lúc cô ta chạy lên một đoạn, cô ta không nhịn được, theo bản năng nhìn về phía ghế nghỉ bên đường.
Cô ta chạy qua liên tục hai ghế nghỉ, tất cả đều vắng vẻ. Trong lòng Điền Điềm không khỏi thở phào. Xem ra mình thật sự bị hoa mắt rồi.
Mấy ngày nay, mình chứ nhớ ba mẹ ở quê, cho nên mới sinh ra ảo giác.
Điền Điềm nghĩ như vậy, không khỏi thả lỏng.
Nhưng trên ghế nghỉ phía trước lại đột nhiên xuất hiện ông cụ kia.
Gương mặt tái nhợt của Điền Điềm lập tức đờ ra.
Cho đến khi cụ già mỉm cười nhìn về phía cô ta và vẫy tay.
Điền Điềm lấy hết can đảm, đi về phía trước vài bước.
"Bé Điềm Điềm, sao không chạy nữa vậy? Cố lên, đừng bỏ cuộc."
...
"Bé Điềm Điềm, sao không chạy nữa vậy? Cố lên, đừng bỏ cuộc."
"Ba, con thật sự chạy hết nổi rồi."
"Vậy cũng phải kiên trì. Bé Điềm Điềm, đời người không thể tùy tiện bỏ cuộc. Con cố gắng lên, ba tin tưởng con, bé Điềm Điềm nhà chúng ta giỏi nhất."
Đây là cuộc nói chuyện của hai bố con ở trong sân vận động của trường học vào một buổi chiều ấm áp.
...
Điền Điềm choáng váng. Cô ta đã bao nhiêu năm không nghe được cách gọi bé Điềm Điềm này.
Đây là cách gọi ba yêu thương của ba với cô ta, cũng chỉ có ba mới gọi cô ta như vậy.
Nhưng...Nhưng...
Điền Điềm ngẩng đầu lên, lại thấy trên băng ghế vắng vẻ, làm gì có bóng người nào.
"Ba?"
Cô ta kinh ngạc và hoảng sợ nhìn xung quanh, nhưng xung quanh yên tĩnh, cả đoạn đường thật dài trong rừng rậm đều không có bóng người nào.
Hình như tất cả âm thanh trên thế giới biến mất vậy, cô ta thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim mình đập.
Cho dù buổi sáng trời nắng, nhưng cô lại cảm thấy giác toàn thân ớn lạnh.
Cô ta, hoảng hốt lo sợ, xoay người chạy về nhà.
Đúng lúc này, tiếng động xung quanh dường như trong nháy mắt đều rót vào trong tai của cô ta, thế giới đã trở lại bình thường.
Cô ta không nhịn được lại liếc mắt nhìn lại, sau đó thấy ba vẫn ngồi ở trên băng ghế, ánh mắt bình tĩnh, phức tạp nhìn chăm chú vào cô ta.
Điền Điềm sợ đến mức chạy thẳng vào trong nhà, không dám nhìn nữa.
"Lúc này sợ là đã bị dọa cho sợ rồi." Hà Tứ Hải ngồi xuống bên cạnh Điền Gia Bằng nói.
"Ôi…" Điền Gia Bằng chống gậy, lắc đầu thở dài.
"Bây giờ ông muốn thế nào? Muốn gặp cô ta à?" Hà Tứ Hải hỏi.
"Nếu bây giờ tạm biệt nó, có lẽ sẽ thật sự dọa cho nó sợ chết khiếp mất. Thôi bỏ đi. Nhưng trải qua một lần bị dọa này, chắc hẳn nó sẽ về nhà một chuyến, bằng không tuyệt đối sẽ bất an." Điền Gia Bằng nói.
"Vậy cũng được, chờ cô ta về nhà hãy nói sau. Nhưng nhà ông còn người nào không?" Hà Tứ Hải hỏi.
"Còn một mình bà lão thôi." Vẻ mặt Điền Gia Bằng buồn bã, hơi bi thương nói.
Sau đó, ông ta đứng dậy thi lễ với Hà Tứ Hải nói: "Tôi phải đi về thăm bà lão nhà tôi đây. Tôi lại thấy nhớ bà ấy rồi. Sau này, chắc hẳn tôi còn phải làm phiền tiếp dẫn đại nhân."
Đúng lúc này, Từ Á Hổ từ trong tòa nhà lao ra. Hóa ra cậu ta vẫn chờ ở trong nhà chưa rời đi.
Cậu ta nhìn xung quanh một lượt, thấy Hà Tứ Hải và Điền Gia Bằng thì hoảng sợ, nhưng nghĩ ngợi một lát vẫn đi tới.
"Tiếp dẫn đại nhân."
Từ Á Hổ đi tới trước mặt Hà Tứ Hải, rất cung kính gọi một tiếng, cũng không còn dáng vẻ vô lễ, không kiêng nể trước đó nữa.
Cậu ta làm quỷ chưa lâu, lúc đầu còn nơm nớp lo sợ, mặt trời mọc sợ bị chiếu đến sẽ hồn bay phách lạc, đi ngang qua trước miếu sợ thần linh đánh giết vân vân. Nhưng kết quả phát hiện chẳng có cái quái gì, đương nhiên không kiêng nể nữa, cho rằng trên thế giới này không có gì có thể làm cậu ta bị tổn thương.
Cho đến gặp Hà Tứ Hải, hắn cho cậu ta một bài học, khiến cậu ta nhớ lâu.
Trên thực tế, điều này trái lại là một chuyện tốt đối với cậu ta. Bằng không, chờ cậu ta kiêu căng nữa, không cần gặp phải Hà Tứ Hải, chắc hẳn đã bị ông trời thu, trực tiếp đẩy vào Minh Thổ, chứng tỏ cậu ta còn có chút may mắn.
Sau khi chào hỏi Hà Tứ Hải xong, lúc này Từ Á Hổ mới kinh ngạc hỏi: "Sao các người ở đây?"
Hà Tứ Hải nhìn về phía Điền Gia Bằng bên cạnh.
Điền Gia Bằng nhìn Từ Á Hổ với ánh mắt hiền lành.
"Tiếp dẫn đại nhân đồng ý giúp tôi hoàn thành tâm nguyện, cho nên tôi tới gặp con gái tôi." Điền Gia Bằng nói.
"Ông cụ, vậy ông đã gặp được sao?" Từ Á Hổ nghe vậy, vui vẻ hỏi.
Có thể nhìn ra được, Từ Á Hổ vẫn rất kính trọng Điền Gia Bằng.
"Gặp được, gặp được rồi. Tiểu Hổ à, cậu có tâm nguyện gì, lại nói với tiếp dẫn đại nhân đi." Điền Gia Bằng cười ha hả nói.
Từ Á Hổ nghe vậy, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn về phía Hà Tứ Hải, sau đó hơi thấp thỏm nói: "Cái đó...Cái đó..."
"Xem như nể mặt ông cụ, cậu nói đi." Hà Tứ Hải nói.
Điền Gia Bằng vội vàng bày tỏ lòng biết ơn. Thấy Từ Á Hổ vẫn đứng ngây ra thì bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó nhắc nhở: "Còn không mau cảm ơn tiếp dẫn đại nhân."
"Thôi quên đi, nói thẳng đi, rốt cuộc cậu có tâm nguyện gì?" Hà Tứ Hải hỏi.
"Cái này..." Từ Á Hổ liếc nhìn Điền Gia Bằng bên cạnh.
Điền Gia Bằng thấy vậy thì hơi tức giận, uổng ông ta tốt với thằng nhóc thối này như vậy, có chuyện gì còn không muốn cho ông ta nghe.
Chẳng qua lần này Từ Á Hổ vẫn còn có mắt nhìn, thấy vẻ mặt Điền Gia Bằng không đúng, vội vàng nói: "Không phải cháu muốn giấu ông, chỉ là chuyện này nói ra hơi... Ừm... Thôi quên đi, cháu nói thẳng vậy. Tiếp dẫn đại nhân, tôi muốn biết ba tôi là ai."
"Ồ?" Hà Tứ Hải và Điền Gia Bằng nghe vậy đều thoáng ngây người.
Nếu đã nói ra, Từ Á Hổ cũng không có gì cần phải che giấu nữa.
"Tôi thật ra không phải là con ruột của ba tôi. Từ nhỏ, tôi đã biết được chuyện này. Tôi nhớ mang máng, nhà tôi ở một trong một con hẻm nhỏ, trước cửa còn có một sân nhỏ, trong sân trồng một cây táo rất lớn. Sau đó, mẹ tôi dẫn tôi rời đi đó. Đáng tiếc, trước đây tôi còn quá nhỏ, không nhớ được nhiều hơn."
"Tôi hỏi mẹ tôi ba tôi là ai rất nhiều lần, nhưng mẹ tôi không nói cho tôi biết. Đến tận lúc chết, tôi vẫn là một con quỷ hồ đồ. Điều này thật quá đáng. Cho nên tôi rất không cam lòng, cho nên sau khi chết, tôi ở lại nhân gian, không biết rõ ba tôi là ai, tôi luôn cảm thấy không cam lòng."
Điền Gia Bằng ở bên cạnh nghe vậy, ánh mắt không khỏi càng dịu dàng hơn. Ông ta nhớ tới dáng vẻ của Từ Á Hổ khi còn bé. Lúc đó Từ Á Hổ ngoan ngoãn nghe lời như vậy, nhưng...
Điền Gia Bằng chỉ có thể bất lực thở dài một tiếng.
"Được, tôi tiếp nhận tâm nguyện của cậu." Hà Tứ Hải nói.
"Thật ạ? Cảm ơn tiếp dẫn đại nhân, cảm ơn tiếp dẫn đại nhân." Từ Á Hổ vui vẻ đến mức không ngừng cung kính cúi đầu về phía Hà Tứ Hải.
"Được rồi, chẳng qua cậu định dùng cái gì để trả công thế?" Hà Tứ Hải hỏi.
"Ơ..." Nếu cậu ta đã gặp được Hà Tứ Hải, đương nhiên hiểu rõ quy định của tiếp dẫn giả, chỉ là nhất thời quên mất chuyện này thôi.
Cậu ta nghĩ ngợi một lát, sau đó nói: "Kỹ thuật lái xe của tôi rất tốt, nếu không tôi trả công bằng kỹ thuật lái xe của tôi?"
"Cậu chết thế nào?"
"Tai nạn giao thông?"
Hà Tứ Hải: "..."
"Ha ha, có vẻ không thích hợp lắm." Từ Á Hổ cười ngượng ngùng nói.
"Tiếp dẫn đại nhân, nếu không tôi trả công giúp nó. Tôi thích nghiên cứu lịch sử, đặc biệt là từng nghiên cứu kỹ về văn hóa lịch sử đời Đường, trước đây còn từng được đăng bài trên báo. Ngài xem có được không?" Điền Gia Bằng ở bên cạnh nói chen vào.
"Ồ, không được. Không cần như vậy, cháu tự trả được." Từ Á Hổ vội vàng nói.
"Cậu lấy cái gì để trả?" Điền Gia Bằng hỏi ngược lại.
"Ơ..." Từ Á Hổ không trả lời được. Cậu ta hình như không thứ gì có thể trả thật.
Điền Gia Bằng vừa nhìn về phía Hà Tứ Hải.
"Thế này đi. Ông cụ phải về nhà một chuyến, cậu đi cùng ông cụ về nhà một chuyến, xem như tiền công." Hà Tứ Hải nói.
"Thật sao?" Từ Á Hổ nghe vậy thì lộ vẻ ngạc nhiên.
"Đương nhiên là thật rồi. Thằng nhóc thối này, tiếp dẫn đại nhân còn có thể lừa cậu được sao?" Điền Gia Bằng vừa cười vừa nói.
Điền Gia Bằng đương nhiên biết ý của Hà Tứ Hải, cho nên ông ta xoay người lại, cung kính cúi đầu thật sâu trước Hà Tứ Hải.
Giọng đầy cảm kích nói: "Cảm ơn ngài, tiếp dẫn đại nhân."
------
Dịch: MBMH Translate