Nhìn Điền Gia Bằng và Từ Á Hổ rời đi, Hà Tứ Hải cũng không ở lại lâu, ra ngoài, sau đó lái xe trở về.
Lúc sắp đến cổng khu chung cư, hắn nhìn thấy Tôn Nhạc Dao dẫn theo Huyên Huyên và Đào Tử mua thức ăn trở về.
Trong tay hai cô nhóc vẫn còn cầm một miếng bánh gato đang ăn.
"Dì Tôn, sao dì không đi siêu thị mua thức ăn?" Hà Tứ Hải kỳ lạ hỏi.
Siêu thị dưới tầng có bán thức ăn, căn bản không cần chạy đến chỗ khác mua.
"Ở nhà cũng chẳng có chuyện gì, cho nên tôi dẫn hai đứa ra ngoài đi dạo." Tôn Nhạc Dao vừa cười vừa nói.
Hà Tứ Hải dứt khoát đỗ xe ở bên đường, lát nữa chắc hẳn còn phải ra ngoài, nên không lái xe vào ga ra.
Hắn xuống xe, đi tới, nhận lấy túi trong tay Tôn Nhạc Dao.
Tôn Nhạc Dao cũng không khách sáo. Bà ta mua một đống đồ, xách rất mệt.
"Vãn Vãn đâu ạ? Sao cô ấy không đi với dì?" Hà Tứ Hải hỏi.
Tôn Nhạc Dao còn chưa nói, Huyên Huyên đã hỏi một đằng, trả lời một nẻo: "Uyển Uyển đi dạo phố với mẹ và mợ chị ấy."
"Tứ Hải đang hỏi chị con cơ mà." Tôn Nhạc Dao hơi buồn cười nói.
"Con bé đang thu dọn nhà cho cậu đấy, nói phải làm vệ sinh." Tôn Nhạc Dao vừa cười vừa nói.
"À..." Hà Tứ Hải không biết nói gì nữa.
"Có thể thấy con bé chủ động làm việc cũng rất tốt." Tôn Nhạc Dao nhận ra sự lúng túng của hắn, vừa cười vừa nói.
Hà Tứ Hải cười ngượng ngùng, sau đó giơ tay khẽ sờ đầu Đào Tử nói: "Ba đã về rồi, sao con không nói tiếng nào? Sao con làm như không nhìn thấy vậy?"
Đào Tử nghe vậy thì liếc nhìn hắn, sau đó cắn một cái vào bánh gato trong tay.
"A ô, a ô..."
Được rồi, như vậy cũng xem như lên tiếng.
"Đây là bánh gato Vô Thủy Phong Mật, cậu có muốn ăn một miếng không?" Tôn Nhạc Dao mỉm cười hỏi.
"Không cần." Hà Tứ Hải vội vàng lắc đầu từ chối, hắn cũng đâu phải đứa trẻ.
"Ăn ngon lắm ạ." Huyên Huyên giơ cao bánh gato trong tay cô.
"Thật sao?"
Hà Tứ Hải thò đầu qua, cắn miếng bánh gato của cô bé.
"Cảm ơn." Hà Tứ Hải nhồm nhoàng nói.
Huyên Huyên: o
"Đồ trứng thối, mau trả lại cho em."
Huyên Huyên vung vẩy cánh tay nhỏ giống như một con cua con vậy.
"Đã ăn vào trong bụng, không trả được nữa." Hà Tứ Hải nhún vai nói.
"Mẹ, mẹ, mẹ xem anh ấy kìa, mẹ xem anh ấy kìa..." Huyên Huyên tức giận, mách với Tôn Nhạc Dao.
"Ha ha, được rồi, trong túi vẫn còn rất nhiều, con lấy thêm một cái không được sao?" Tôn Nhạc Dao mỉm cười nói.
Đúng nhỉ? Huyên Huyên chợt bừng tỉnh.
Cô bé đập một cái vào lòng bàn tay, khen: "Mẹ thật thông minh."
Sau đó, cô bé nhìn về phía tay bà, phát hiện không có gì. Lúc này, cô ta mới nhớ ra, túi còn ở trong tay ông chủ đấy.
Vì vậy, cô bé quay đầu nhìn về phía Hà Tứ Hải.
"Không phải vừa nói anh là đồ trứng thối sao? Không cho."
"Anh không phải là đồ trứng thối, anh là trứng tốt, ଘ(੭ˊ꒳ˋ)੭ "
"Ha ha..." Tôn Nhạc Dao thật sự không muốn cười, cố nhịn.
Bà cảm thấy con gái thật sự quá đáng yêu rồi.
Gặp phải đứa trẻ đáng yêu như vậy thì có cách nào chứ? Hà Tứ Hải chỉ có thể lấy một miếng bánh gato nữa cho cô bé.
Nhìn Huyên Huyên lại bắt đầu sung sướng a ô a ô.
Hà Tứ Hải thản nhiên nói: "Ăn xong còn có vài việc cần em đi làm dấy."
Huyên Huyên: ( ̄ miệng  ̄)! !
Cô bé đột nhiên cảm giác bánh gato trong tay không thơm nữa.
"Ăn tích cực, làm việc cũng phải tích cực đấy." Tôn Nhạc Dao xoa đầu nhỏ của cô bé nói.
Bà cũng hiểu, dù sao Huyên Huyên còn có trách nhiệm trong người, sao có thể cả ngày chơi đến tối muộn, phải thực hiện trách nhiệm mới được, không thể chậm trễ, bằng không ngày nào đó bị "đuổi việc" thì phải làm thế nào?
"Có thể chỉ ăn cơm, không làm việc được không?" Huyên Huyên ngước cổ lên, nghịch ngợm hỏi.
"Không được, còn không phải là chuyện do em gây ra à? Năm sau, chúng ta sẽ phải bận rộn đấy." Hà Tứ Hải gõ nhẹ vào đầu cô bé một cái nói.
"Ồ..." Tôn Nhạc Dao nghe vậy thì cảm thấy kinh hãi.
Hoảng hốt vội hỏi: "Huyên Huyên gây ra chuyện gì vậy? Có nghiêm trọng không? Cái này..."
Bà cũng không biết nên làm thế nào cho phải, bọn họ chắc chắn không giúp được gì.
"Không sao, dì đừng căng thẳng, chẳng qua sắp tới chắc chắn sẽ hơi bận thôi." Hà Tứ Hải an ủi.
Huyên Huyên che chỗ mình bị gõ, thì thầm nói: "Còn có chị Uyển Uyển."
"Con đấy, làm sai thì phải nhận, không thể đùn đẩy sang người khác. Đứa bé ngoan phải thành thật." Tôn Nhạc Dao xoa đầu cô bé đầy vẻ lo lắng và trìu mến.
"Tứ Hải, nếu Huyên Huyên có chỗ nào làm không được tốt, mong cậu tha thứ cho nó. Cái đó chúng tôi..." Bà cũng không biết nói thế nào, dù sao chuyện này vượt ra ngoài khả năng của bọn họ, muốn giúp cũng giúp không được.
"Dì, đều là người một nhà, dì nói những lời đó làm gì cho xa lạ. Hơn nữa, Huyên Huyên là một bé ngoan rất nghe lời, thật sự không có chuyện gì lớn đâu." Hà Tứ Hải an ủi.
"Đúng, đúng, người một nhà, người một nhà." Tôn Nhạc Dao nghe vậy thì cao hứng.
Nghe Hà Tứ Hải nói cô bé là bé ngoan nghe lời, Huyên Huyên lại ngước cổ đầy vẻ đắc ý.
"Con cũng là bé ngoan." Đào Tử bất mãn nói.
Sao có thể chỉ khen chị mà không khen cô bé chứ?
"Đúng, đúng, các cháu đều là bé ngoan. Đi thôi, chúng ta về nhà thôi. Buổi trưa nay, dì sẽ làm món ngon cho mọi người." Tôn Nhạc Dao cao hứng, mỗi tay kéo một đứa đi về nhà.
Nhưng chờ đến cửa nhà, Tôn Nhạc Dao không cho Huyên Huyên vào nhà, nói cô bé phải làm xong việc mới được trở về, sau đó kéo Đào Tử vào.
"Ông chủ, em đáng thương quá, chẹp, chẹp..."
Huyên Huyên vừa nói mình đáng thương, trong miệng còn không dừng ăn bánh gato, đúng là đủ đáng thương - miệng mệt đấy.
Hắn vừa mở cửa ra, Huyên Huyên đã xông vào.
"Chị, chị..." Cô bé vừa nhìn xung quanh vừa la lớn.
"Sao thế?"
Lưu Vãn Chiếu nghe được tiếng gọi thì đi ra khỏi phòng. Trong tay cô còn cầm một bộ quần áo, xem ra đang thu dọn tủ quần áo.
"Ồ, Tứ Hải, anh về sớm vậy?"
"Ừ, em vất vả rồi." Hà Tứ Hải liếc nhìn quần áo được phơi trên ban công vừa cười vừa nói.
Trong nhà được thu dọn ngăn nắp sạch sẽ hơn rất nhiều.
"Em vẫn đang nói chuyện đấy. Chị nghe em nói đi." Huyên Huyên sốt ruột, chạy đến trước mặt Lưu Vãn Chiếu vẫy tay.
"Được rồi, em có chuyện gì vậy? Nói đi." Lưu Vãn Chiếu nhìn về phía cô bé hỏi.
"Chị, em thật đáng thương. Em lập tức phải làm việc, rất vất vả đấy."
Công việc còn chưa làm, đã hô mệt trước.
"Thật à? Em thật sự phải làm nhiều thêm đi, mỗi ngày chỉ biết ăn thôi, sắp thành cô bé mập rồi."
Lưu Vãn Chiếu bóp nhẹ vào gương mặt nhỏ nhắn của cô bé, bỗng nhiên cúi lưng xuống (cười).
Huyên Huyên lập tức rất cảnh giác, giấu bánh gato ra sau lưng.
Trẻ con không phải là kẻ ngốc, đã trải qua một lần, sao có thể mắc bẫy lần thứ hai chứ?
Nhìn đôi mắt nhỏ đầy đắc ý của Huyên Huyên, Lưu Vãn Chiếu đứng thẳng dậy, mỉm cười nói: "Ối chà, em thông minh hơn rồi."
"Hừ, em vốn rất thông minh mà." Huyên Huyên đắc ý nói.
Sau đó, cô bé đột nhiên cảm giác được bánh gato trên tay phía sau lưng bị kéo đi.
Cô bé giật mình, vội vàng xoay người, sau đó nhìn thấy Tiểu Bạch ngậm bánh gato của cô bé chạy mất.
"A a..." Huyên Huyên phát điên.
"Tiểu Bạch, mày đừng chạy, trả bánh gato lại cho tao."
Sau đó, đôi chân ngắn củn của cô bé lại muốn đuổi theo.
Nhưng cô bé đã bị Hà Tứ Hải tóm lấy cổ áo kéo lại.
"Làm việc trước đã."
"ε=(´ο`))) ôi, em thật đáng thương a, em là một đứa trẻ đáng thương..."
Huyên Huyên vừa nói mình đáng thương, vừa sờ tay ra sau mông, lấy ra cái đèn lồng nhỏ của cô bé.
Người làm công nhỏ bé login rồi.
------
Dịch: MBMH Translate