Hà Tứ Hải giao nhiệm vụ cho Huyên Huyên, bảo cô bé đi tìm hai quỷ hồn có tâm nguyện chưa hoàn thành trở về.
Đương nhiên là chỉ quỷ hồn xuất hiện ở hồ Kim Hoa ngày đó.
Hà Tứ Hải đã đồng ý sau này sẽ giúp bọn họ hoàn thành tâm nguyện, đương nhiên không thể nuốt lời.
Bọn họ bị đèn dẫn hồn của Huyên Huyên thu hút qua, Huyên Huyên đương nhiên cũng có thể biết phải tìm bọn họ ở đâu.
Tôn Trường Tân và Điền Gia Bằng cũng do cô bé thông báo.
Huyên Huyên cầm theo đèn dẫn hồn, rất nhanh đã tìm tới hai người chết còn tâm nguyện chưa hoàn thành.
Một cô bé đại khái mười một, mười hai tuổi, gương mặt tái nhợt, nhìn qua rất yếu ớt.
Đương nhiên chắc chắn không phải là linh hồn suy yếu. Sở dĩ trạng thái cô bé như vậy, chắc chắn là do khi còn sống, cô bé đã ở trạng thái này trong một thời gian rất dài.
Cô bé mặc bộ quần áo gấu mèo màu hồng, nhìn qua rất hoạt bát.
Nhưng biểu hiện của cô bé hướng nội, rất nhút nhát.
Một quỷ hồn khác là một cô gái rất trẻ tuổi, chắc cũng trạc tuổi như Lưu Vãn Chiếu.
Cô ta mặc áo sơ mi màu trắng sữa, thêm một chiếc áo len màu cam, bên ngoài là váy yếm bò, tóc dài xõa vai, đầu đội một cái mũ nồi, trên chân đi đôi giày da mũi tròn màu nâu.
Trên tay còn mang theo một túi xách đáng yêu bằng lông.
Ăn mặc đặc biệt thời thượng. Trông cô mặc trang phục mùa đông, có lẽ mới chết không lâu.
Sở dĩ Huyên Huyên nhanh chóng tìm được bọn họ như vậy, là vì bọn họ căn bản không đi quá xa. Dù sao đây là kỳ vọng cuối cùng của bọn họ, sao có thể chạy quá xa được.
Cho dù có việc tạm thời phải rời đi, cũng sẽ nhanh chóng trở lại, đi dạo xung quanh, chậm rãi chờ đợi.
Có thể nói, trong thời gian này, tỉ lệ ra ngoài gặp quỷ ở gần hồ Kim Hoa được nâng cao rất nhiều.
Hơn nữa, Huyên Huyên tới đón người, rõ ràng cũng theo sở thích của cô bé.
Cô bé thì không cần nói, Uyển Uyển thích nhất tìm chị nhỏ tầm tuổi như vậy để chơi đùa.
Về phần cô gái trẻ tuổi kia, Hà Tứ Hải đoán, chắc Huyên Huyên thích túi xách lông đáng yêu trong tay người ta.
Từ sau khi đón hai người này về, mắt cô bé vẫn chưa từng rời đi.
"Được rồi, không còn chuyện của em nữa, em về nhà đi." Hà Tứ Hải nói với cô bé đứng ở bên cạnh.
"Chị đâu ạ?" Huyên Huyên nhìn xung quanh hỏi.
"Cô ấy về rồi. Vừa nãy, Đào Tử còn tới tìm em đấy, em mau đi đi." Hà Tứ Hải giơ tay cầm đèn dẫn hồn qua.
"Được ạ." Huyên Huyên liếc nhìn túi xách trong tay chị lớn, sau đó xoay người chạy.
Thấy cô bé rời đi, Hà Tứ Hải đánh tiếng với hai người: "Hai người đều ngồi đi."
"Chào tiếp dẫn đại nhân."
Cô gái trẻ tuổi nghe vậy lại không ngồi xuống mà thi lễ với Hà Tứ Hải trước.
Cô bé bên cạnh đang định ngồi xuống, nghe vậy thì vội vàng đứng dậy, có phần hoảng loạn học theo chị bên cạnh, cũng thi lễ với Hà Tứ Hải một cái.
Cô bé ấp a ấp úng nói: "Chào tiếp dẫn đại nhân."
"Không cần làm vậy đâu, hai người đều ngồi đi." Hà Tứ Hải cầm lấy ấm trà bên cạnh, rót trà cho từng người.
Khóe miệng cô gái trẻ tuổi giật giật, muốn nói nhưng cuối cùng lại thôi.
"Cô xem tôi này, vậy cũng quên được."
Hà Tứ Hải nhìn thấy hai cô ngơ ngác nhìn chén trà trước mắt, lúc này mới chợt nhận ra, chỉ một ngón tay về phía đèn dẫn hồn bên cạnh.
Chiếc đèn vốn có lửa màu xanh tím, lập tức biến thành màu cam đỏ.
"Ồ..." Cô bé kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Sau đó ho khan dữ dội, cảm giác như sắp ho ra cả phổi vậy, cả người lảo đảo chực ngã.
"Yếu như thế à? Khi còn sống, chắc bệnh rất nặng nhỉ?" Hà Tứ Hải hỏi.
Đồng thời, một khí xám giống như linh xà theo mặt bàn quấn lấy cánh tay cô bé đặt trên mép bàn.
Gương mặt cô bé hồng hào lên trông thấy, cũng ngừng ho khan.
"Cảm ơn." Cô bé khẽ nói.
"Em không sao chứ?" Cô gái trẻ tuổi bên cạnh xoa nhẹ vào lưng của cô bé hỏi.
"Cảm ơn chị, em không sao." Cô bé khẽ nói.
"Các người uống trà đi, xong có thể tự giới thiệu một chút về mình chứ? " Hà Tứ Hải nói.
"Để Tiểu Nhụy nói trước đi." Cô gái trẻ tuổi nói.
Sau khi bị đèn dẫn hồn của Huyên Huyên thu hút qua đây, những quỷ hồn có tâm nguyện chưa hoàn thành cũng làm quen với nhau, đại khái đều hiểu rõ vài điều về đối phương.
"Cảm ơn chị." Cô bé rất lễ phép, lại nói cảm ơn.
"Em không cần khách sáo đâu. Em mau nói với tiếp dẫn đại nhân đi. Chị nghĩ, nếu tiếp dẫn đại nhân gọi em tới, chắc chắn sẽ giúp em hoàn thành tâm nguyện." Cô gái trẻ tuổi nói xong, còn liếc nhìn Hà Tứ Hải.
Thật tốt, cô gái này còn rất gian xảo, cố ý dùng lời nói lừa Hà Tứ Hải đấy.
Chẳng qua Hà Tứ Hải không vạch trần. Cô ta nói không sai. Nếu mình gọi bọn họ tới, chắc chắn phải giúp bọn họ hoàn thành tâm nguyện.
"Em muốn mẹ ly hôn với ba." Cô bé vội vàng nói.
"Ơ..."
Hà Tứ Hải vẫn là lần đầu tiên nghe được yêu cầu như vậy.
Cô bé nói xong, đại khái cũng biết yêu cầu của mình rất kỳ lạ, có vẻ hơi bất lực, bắt đầu rưng rưng nước mắt.
"Đừng quá đau lòng, cứ từ từ nói. Em nói lý do cho tiếp dẫn đại nhân biết đi." Cô gái trẻ tuổi khẽ an ủi.
"Ba em..."
"Đừng vội. Em nói cho tôi biết, em tên gì, năm nay bao nhiêu tuổi, qua đời thế nào trước đã. Sau đó hãy nói lý do em hi vọng ba mẹ em ly hôn." Hà Tứ Hải ngăn cô bé rồi nói.
"Em là Hứa Tâm Nhụy, năm nay mười một tuổi. Em mắc phải căn bệnh không thể chữa được, bị bệnh mà chết. Ba em chẳng hề tốt với mẹ em, thường đánh mẹ em, mắng mẹ em. Em đã từng thấy mẹ len lén khóc rất nhiều đêm rồi."
Hứa Tâm Nhụy nói xong mấy câu, sau đó nhìn về phía Hà Tứ Hải với vẻ mong chờ.
"Hết rồi à?" Hà Tứ Hải kinh ngạc hỏi.
Hứa Tâm Nhụy khẽ gật đầu.
"Tiếp dẫn đại nhân, Tiểu Nhụy không giỏi ăn nói. Nhưng nếu cô bé vì chuyện này, sau khi chết cũng không muốn trở về Minh Thổ, chứng tỏ chuyện này chắc chắn rất nghiêm trọng, trẻ con cũng nhìn không được, cho nên..."
Hà Tứ Hải xua tay, bảo cô ta không cần nói nữa.
Hắn lại nhìn về phía Hứa Tâm Nhụy nói: "Tôi đồng ý giúp em hoàn thành tâm nguyện, vậy em định dùng gì trả công cho tôi?"
"Cái này có được không?"
Hứa Tâm Nhụy móc một sợi dây đỏ trên ngực ra, trên sợi dây có một cái khóa rất nhỏ.
Trên khóa có bốn chữ "sống lâu trăm tuổi".
"Lúc em bị ốm, mẹ em đã mua cho em." Hứa Tâm Nhụy nắm nó trong lòng bàn tay, vui mừng rạo rực nói.
Cái khóa nhỏ này mang theo cả tình yêu và hy vọng của mẹ cô bé, mong cô bé có thể lành bệnh, nhưng cuối cùng hy vọng vẫn chỉ là kỳ vọng.
"Có được không ạ? Tiếp dẫn đại nhân?" Cô bé thấp thỏm nhìn về phía Hà Tứ Hải hỏi.
Cô bé biết, cái khóa này không đáng bao nhiêu tiền, mặc dù là vàng nhưng quá nhỏ.
"Đương nhiên là được rồi." Hà Tứ Hải cười nói.
Cô bé cắn môi, do dự một lát mới nói: "Cái này không đáng bao nhiêu tiền."
Hà Tứ Hải cười ha ha. Cô gái trẻ tuổi bên cạnh cũng cảm thấy cô nhóc này quá thành thật.
"Vậy nó có quý giá đối với em không?" Hà Tứ Hải mỉm cười hỏi.
Cô bé không hề nghĩ đã ngợi gật đầu nói: "Đương nhiên rồi. Đây là món đồ do mẹ em tặng cho em đấy."
Trong giọng nói của cô bé lộ rõ sự kiêu ngạo.
"Đã vậy, nó lại là bảo vật vô giá, tôi được lợi rồi." Hà Tứ Hải nói.
"Cảm ơn, cảm ơn."
Mười một tuổi đã có hiểu biết rối, hơn nữa Hứa Tâm Nhụy còn từng trải qua rất nhiều chuyện, đương nhiên càng hiểu chuyện hơn.
Cô bé nói xong, lại muốn lấy cái khóa từ trên cổ xuống, giao cho Hà Tứ Hải.
"Tạm thời không vội, chờ hoàn thành tâm nguyện xong hãy tính. Em uống chén trà đi. Chúng ta nghe nghe tâm nguyện của cô ấy." Hà Tứ Hải cản cô bé, chỉ về phía cô gái trẻ tuổi bên cạnh nói.
"Đây là chị Nguyễn." Hứa Tâm Nhụy khẽ nói.
"Tôi là Nguyễn Dung Dung..."
------
Dịch: MBMH Translate