Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 931 - Chương 931: Người Phụ Nữ Không Đáng Được Tha Thứ

Chương 931: Người Phụ Nữ Không Đáng Được Tha Thứ Chương 931: Người Phụ Nữ Không Đáng Được Tha Thứ

"Tôi là Nguyễn Dung Dung, năm nay hai mươi tám tuổi, chết vào mùa đông năm nay..."

Hà Tứ Hải: ...

Cô giới thiệu như vậy có gì khác với Hứa Tâm Nhụy vừa rồi chứ?

"Tôi là tự sát." Nguyễn Dung Dung lại nói.

Hứa Tâm Nhụy bên cạnh hơi kinh ngạc nhìn cô ta.

Cô bé muốn sống, muốn sống khỏe mạnh, muốn làm bạn bên cạnh mẹ, cô bé đã rất cố gắng chống lại căn bệnh. Nhưng ông trời không cho cô bé cơ hội, cô bé cũng không có cách nào.

Nhưng chị Nguyễn trông dễ nhìn, cơ thể lại khỏe mạnh, tại sao lại muốn tự sát chứ? Thật đáng tiếc.

Hứa Tâm Nhụy lộ vẻ thương tiếc và không hiểu.

"Con người có đôi khi là vậy đấy, vừa kích động lại hồ đồ, sau đó làm ra một số chuyện không thể cứu vãn." Nguyễn Dung Dung xoa đầu cô bé nói.

"Tôi chính là người như vậy, nhất thời kích động lựa chọn tự sát, nhưng trước khi chết thì hối hận. Tôi nghĩ đến ba mẹ tôi, bọn họ nuôi tôi lớn như vậy, tôi vừa chết, bọn họ sẽ đau lòng biết bao."

"Cho nên tâm nguyện của cô là gì? Cô muốn gặp ba mẹ cô, xin lỗi bọn họ sao?" Hà Tứ Hải nói ra suy đoán của mình.

Nhưng Nguyễn Dung Dung lại lắc đầu.

"Tôi muốn xin lỗi một cậu bé, không, một người đàn ông, là tôi...."

Vẻ mặt Nguyễn Dung Dung đầy hổ thẹn.

Hà Tứ Hải và Hứa Tâm Nhụy vô cùng tò mò.

"Trẻ con không thích hợp nghe những chuyện này. Em ra ngoài chơi đi." Nguyễn Dung Dung nhìn về phía Hứa Tâm Nhụy bên cạnh nói.

"Em đi tìm em gái nhỏ vừa rồi chơi đi. Cô bé ở phòng đối diện đấy."

Nếu Nguyễn Dung Dung không muốn Hứa Tâm Nhụy biết, Hà Tứ Hải tôn trọng lựa chọn của cô ta.

Hứa Tâm Nhụy rất ngoan, nghe vậy thì đứng dậy đi ra ngoài luôn, cho dù cô bé cũng rất tò mò.

Thấy Hứa Tâm Nhụy rời đi, lúc này Nguyễn Dung Dung mới nói tiếp: "Cậu bé kia... không, người đàn ông kia không phải là bạn trai tôi."

Hà Tứ Hải không hiểu cô ta có ý gì.

Chẳng qua Hà Tứ Hải có thể nhìn ra được vẻ mất mát và hổ thẹn của cô ta, khiến cho lời nói không được rõ ràng.

"Xin lỗi." Nguyễn Dung Dung cầm chén trà trên bàn lên uống một ngụm, bình tĩnh lại, lúc này mới nói tiếp.

"Anh ấy tên là Cát Diệu Văn, hai chúng tôi xem như là thanh mai trúc mã."

"Ba mẹ anh ấy và ba mẹ tôi là bạn rất thân, cho nên hai chúng tôi quen biết từ nhỏ."

"Hai chúng tôi cùng đi học mẫu giáo, cùng học tiểu học, cùng lên trung học, cùng trường cấp ba, gần như chưa từng xa nhau."

"Hai chúng tôi hiểu rõ đối phương. Anh ấy luôn chăm sóc cho tôi, cũng… rất yêu tôi. Cho dù từ trước tới nay anh ấy chưa từng tỏ tình với tôi, nhưng trong lòng hai chúng tôi đều hiểu, thậm chí ba mẹ chúng tôi đều thầm chấp nhận mối quan hệ của chúng ta."

"Lúc lên đại học, cho dù hai chúng tôi không học một trường, đồng thời cách mấy thành phố, nhưng cứ đến thứ bảy là anh ấy sẽ ngồi tàu cao tốc tới thăm tôi, sau đó tới chủ nhật lại ngồi tàu cao tốc quay về, bốn năm đại học chưa bao giờ dừng. Anh ấy mua đồ ăn ngon cho tôi, chọc tôi cười, nhân nhượng mọi sự tùy hứng của tôi..."

"Nhưng tôi đã vứt bỏ anh ấy..." Nước mắt Nguyễn Dung Dung tí tách rơi vào trong chén.

"Sau khi tốt nghiệp đại học, hai chúng tôi cảm thấy nên đi làm mấy năm, sau đó hẵng kết hôn. Thật ra đối với chúng tôi, kết hôn hay không cũng vậy, chỉ thiếu một tờ giấy được in dấu. Ba mẹ hai bên chúng tôi cũng đồng ý với cách làm của chúng tôi..."

"Cho đến tôi gặp phải anh ta. Anh ta là lãnh đạo của tôi, năng lực nghiệp vụ rất cao, giỏi ăn nói, dáng người cũng rất đẹp trai, được rất nhiều người trong công ty mê."

"Anh ta chín chắn thận trọng, gặp chuyện không hoảng hốt, từng giúp đỡ tôi rất nhiều trong công việc. Anh ta nói với tôi là anh ta thích tôi. Lúc đó, tôi cảm giác mình đã gặp được tình yêu đích thực của cuộc đời..."

"Tôi bắt đầu chê bạn trai tôi ấu trĩ lại không có chủ kiến, thiếu năng lực lại không chín chắn, lúc nào cũng lôi các loại khuyết điểm của anh ấy ra, lấy các loại lý do ra để bảo anh ấy chia tay với tôi..."

"Rõ ràng là tôi muốn chia tay, lại cố tình gây sự, muốn anh ấy chủ động chia tay với tôi, có phải tôi rất tệ không?" Nguyễn Dung Dung hỏi.

"Ừ, rất tệ." Hà Tứ Hải cầm chén trà lên uống một hớp, nói.

Nguyễn Dung Dung không ngờ Hà Tứ Hải thẳng thắn như vậy, nhưng cũng không phản bác.

Vì vậy, cô ta nói tiếp: "Nhưng anh ấy rất bao dung tôi, bất kể tôi cáu kỉnh với anh ấy thế nào, cho dù lúc đó anh ấy có tức giận, sau đó đều sẽ dỗ tôi, nhận lỗi về mình..."

"Anh ấy bao dung không có giới hạn, lại bị tôi lúc đó xem thành biểu hiện nhu nhược không có chủ kiến, làm tôi càng chán ghét hơn..."

"Cho nên tôi cuối cùng thật sự không nhịn được nữa, đã nói rõ với anh ấy là tôi đã yêu người khác."

"Lúc anh ấy nghe được tin này thì hoàn toàn choáng váng, lộ ra vẻ mặt khó có thể tin được, gương mặt tái nhợt, ánh mắt xa lạ như vậy..."

Nguyễn Dung Dung nói tới đây, lại hối hận khóc thút thít.

Hà Tứ Hải bình tĩnh rót cho mình thêm một cốc nước. Tự làm tự chịu.

"Bất kể thế nào, cuối cùng đã chia tay. Tôi có thể ngang nhiên ở cùng với hắn. Còn về Cát Diệu Văn, tôi đã sớm quên mất rồi. Lúc đó, tôi bị tình yêu làm cho mê muội đầu óc."

"Sau đó, tôi nghe ba mẹ tôi nói, Cát Diệu Văn bệnh nặng một trận, bỏ công việc ở Hợp Châu đi tỉnh khác. Mà hai nhà chúng tôi cũng vì vậy đã không qua lại nữa..."

"Cứ vậy đại khái nửa năm, đột nhiên có một ngày, anh ấy xuất hiện ở trước mặt của tôi, hưng phấn nói với tôi là bạn trai tôi còn có người phụ nữ khác, bảo tôi phải nhìn rõ con người hắn, đừng để bị mắc lừa chịu thiệt..."

"Lúc đó, tôi rất tức giận, cho rằng anh ấy đang phá hỏng tình cảm của tôi và bạn trai tôi, đã mắng anh ấy một trận, còn nói những lời đặc biệt khó nghe..."

"Lúc đó, anh ấy sửng sốt, đại khái chưa từng thấy tôi nổi nóng như vậy, nói ra nhiều lời độc ác như vậy..."

Bây giờ, Nguyễn Dung Dung nhớ lại những lời đã nói trước đây, cảm giác hối hận giống như bị kiến cắn vào tim, cả người đều run rẩy.

Tại sao trước đây mình có thể nói ra những lời ác độc như vậy chứ?

Hai người lớn lên cùng nhau, cô ta đáng lẽ phải hiểu rõ anh ấy là người thế nào.

Hà Tứ Hải đặt cốc xuống, lẳng lặng nhìn cô ta, không hề thông cảm.

"Tôi thậm chí còn xem chuyện này là trò cười, nói cho hắn nghe. Sao tôi lại ngu ngốc như vậy, cũng không chú ý đến sắc mặt của hắn lúc đó. Tôi còn tưởng hắn thấy tức giận, bất bình thay cho tôi..."

"Nhưng trên thế giới làm gì có bức tường nào không lọt gió, công ty có một chị đồng nghiệp đại khái thấy tôi ngốc đến mức đáng thương, lén nói cho tôi biết, cuối cùng để tôi vừa vặn bắt được."

"Hắn cầu xin tôi tha cho hắn, nói chẳng qua vui đùa với người phụ nữ khác, chỉ nghiêm túc với tôi mà thôi. Đồng thời, hắn còn bảo đảm với tôi, sau này hắn sẽ không qua lại với người phụ nữ khác nữa. Tôi thế mà lại tin vào câu chuyện hoang đường của hắn. Có phải tôi rất ngu không?" Nguyễn Dung Dung khóc nói.

"Ừ, đúng là rất ngu." Hà Tứ Hải nói.

Nhưng Nguyễn Dung Dung không để ý, tiếp tục khổ sở nói: "Cho đến một ngày, một người phụ nữ đi tới công ty, nói cô ta là vợ của hắn. Hóa ra, hắn đã kết hôn từ lâu, chỉ có điều người vợ vì công việc nên thường xuyên ra nước ngoài."

"Hắn phủi sạch quan hệ với tôi, ngay trước mặt tôi nói là tôi quấn quít lấy hắn, là tôi đê tiện, hắn không có bất kỳ quan hệ nào với tôi..."

"Lúc đó tôi vừa thẹn vừa giận, đau lòng khổ sở mới làm ra chuyện ngu ngốc. Nhưng vào lúc chết, tôi nhớ lại Diệu Văn từng đối xử tốt với tôi, cho nên rất áy náy. Tôi muốn xin lỗi anh ấy, xin anh ấy tha thứ cho tôi..."

Nguyễn Dung Dung nói xong lại khóc thút thít.

"Thật ra, cô cần gì phải làm chứ? Xin lỗi thì có ích gì? Cô đã làm anh ấy bị tổn thương sâu sắc. Điều anh ấy cần chính là hoàn toàn quên cô đi."

Nguyễn Dung Dung không nói một lời nào, chỉ khóc thút thít.

"Đương nhiên, đây là tâm nguyện của cô, tôi có thể giúp cô hoàn thành, về phần anh ấy có thể tha thứ cho cô hay không thì tôi không biết được."

"Không cần, anh ấy không cần tha thứ cho tôi, đó đều là lỗi của tôi." Nguyễn Dung Dung khóc thút thít nói.

Nếu sớm ý thức được điều đó thì tốt bao nhiêu. Đáng tiếc, trên thế giới không có thuốc hối hận.

Hơn nữa người tổn thương bạn nhất, vĩnh viễn là người thân nhất của bạn.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment