Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 932 - Chương 932: Tạm Biệt

Chương 932: Tạm Biệt Chương 932: Tạm Biệt

"Sao cô quay lại sớm vậy?" Hà Tứ Hải đột nhiên quay đầu nhìn về phía vị trí sô pha.

Nguyễn Dung Dung đang khóc nức nở thì quay đầu nhìn lại, thấy một cô bé ngồi trên sô pha từ lúc nào.

"Em về ăn cơm." Tôn Hỉ Anh nói.

"Em là một con quỷ, còn đòi ăn cơm làm gì chứ?"

"Em thấy người khác ăn, em cũng muốn ăn." Tôn Hỉ Anh nói.

"Nhưng...trưa nay tôi không nấu cơm." Hà Tứ Hải nói.

Bởi vì buổi trưa hắn sẽ qua phòng đối diện ăn cơm. Cho dù hắn dẫn theo Tôn Hỉ Anh qua đó, đám người dì Tôn sẽ không nói gì, nhưng dù sao cũng không tốt lắm.

Tôn Hỉ Anh nghe vậy thì bất đắc dĩ thở dài.

"Nếu em không ngại, trong tủ lạnh có thức ăn thừa tối qua, chỉ cần hâm nóng là được." Hà Tứ Hải nói.

"Em đương nhiên không ngại rồi." Tôn Hỉ Anh hưng phấn nói.

"Vậy tôi đi trước đây."

Thấy Hà Tứ Hải nói chuyện với Tôn Hỉ Anh, Nguyễn Dung Dung đứng lên nói.

Hà Tứ Hải trực tiếp xua tay, bảo cô ta rời đi.

Nguyễn Dung Dung cũng biết Hà Tứ Hải không thích cô ta, nên đâu dám ở lại lâu, xoay người định rời đi.

Nhưng nghĩ đến tâm nguyện của mình, cô ta lại do dự.

"Cái đó..."

"Tôi đã nói rồi, nếu tôi đã tìm các người tới, chắc chắn sẽ giúp các người hoàn thành tâm nguyện. Cô cứ yên tâm đi, tôi nhận tâm nguyện của cô." Hà Tứ Hải nói.

"Cảm ơn ngài tiếp dẫn đại nhân, tôi có thể dùng..." Nguyễn Dung Dung nghe vậy, cuối cùng lộ vẻ vui mừng.

"Chờ tới lúc giúp cô hoàn thành tâm nguyện rồi hãy nói." Hà Tứ Hải ngắt lời cô ta.

"Được, vậy tôi đi trước đây." Nguyễn Dung Dung nói xong, muốn ra ngoài gọi cả Hứa Tâm Nhụy cùng rời đi.

"Để cô bé ở lại đây đi. Buổi chiều, tôi sẽ giúp cô bé đi hoàn thành tâm nguyện của cô bé." Hà Tứ Hải nói.

"À, được." Nguyễn Dung Dung nghe vậy, vội vàng rời đi.

"Tiếp dẫn đại nhân, ngài không thích chị ấy à?" Tôn Hỉ Anh thấy Nguyễn Dung Dung vội vàng rời đi, hỏi.

"Cô có thích không?" Hà Tứ Hải hỏi ngược lại.

"Ừ... Dù sao em cảm thấy cách làm của chị ấy không tốt lắm, nhưng... nhưng..." Tôn Hỉ Anh nhưng mãi vẫn không nói ra được một nguyên nhân nào.

Hà Tứ Hải đường nhiên sẽ không chờ cô bé nói hết, đã mở tủ lạnh ra, lấy phần thức ăn còn lại tối qua ra.

Đúng lúc này, Lưu Vãn Chiếu đi từ ngoài cửa vào.

"Anh nói chuyện xong chưa?"

Sau đó, cô nhìn thấy Tôn Hỉ Anh thì cao hứng kêu lên: "Em đã về rồi."

"Vâng, chị Vãn Vãn." Tôn Hỉ Anh khẽ gật đầu.

"Anh lấy thức ăn ra làm gì? Chẳng phải em đã nói rồi à? Buổi trưa, anh qua nhà em ăn cơm." Lưu Vãn Chiếu nhìn về phía Hà Tứ Hải nói.

"Anh hâm nóng cho Tôn Hỉ Anh ăn." Hà Tứ Hải nói.

"Đâu cần rắc rối như vậy chứ? Mọi người đều qua nhà em, không phải được rồi sao?" Lưu Vãn Chiếu nói.

"Được rồi, em về nói với dì Tôn một tiếng. Còn có một bạn nhỏ khác nữa, buổi trưa cũng sẽ qua quấy rầy." Hà Tứ Hải nói.

"Bạn nhỏ à?" Lưu Vãn Chiếu không nhìn thấy được Hứa Tâm Nhụy.

"Ừ, một bạn nhỏ mười một tuổi. Bây giờ, cô bé đang chơi với Huyên Huyên đấy." Hà Tứ Hải nói.

"Được, em sẽ đi nói với mẹ em một tiếng."

Lưu Vãn Chiếu nói xong, xoay người chuẩn bị quay về, nhưng nghĩ ngợi lại kéo luôn Tôn Hỉ Anh, cầm theo chiếc đèn dẫn hồn trên bàn đi ra khỏi cửa.

"Anh cũng qua sớm đi." Cô lại dặn dò.

"Anh biết rồi." Hà Tứ Hải đáp ứng một tiếng, cầm cái chén trên bàn vào trong bếp.

...

"Nào, ăn thêm ít nữa đi. Cháu xem cháu gầy tới mức nào kìa." Bà nội Huyên Huyên - Tống Quế Phương gắp một miếng thịt vào bát của Hứa Tâm Nhụy.

"Cháu cảm ơn bà. Tại cháu bị ốm, mẹ nói không thể ăn nhiều đồ có dầu mỡ, cháu sẽ bị khó chịu." Hứa Tâm Nhụy nói nhỏ với Tống Quế Phương.

Buổi trưa, trong nhà Lưu Trung Mưu, mọi người ngồi đầy cả một bàn lớn. Sau tết, đây là lần đầu tiên có nhiều người cùng ăn cơm như vậy.

"Không sao, ăn đi." Hà Tứ Hải ở bên cạnh nói. Có hắn ở bên cạnh, sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Hứa Tâm Nhụy đương nhiên tin tưởng vào bất kỳ lời nào Tứ Hải nói, nghe vậy thì cắn miếng thịt trong bát, vẻ mặt vô cùng thỏa mãn.

Bởi vì bị bệnh, cô bé đã lâu không ăn thịt rồi.

"Ăn ngon không?" Huyên Huyên ở bên cạnh nói với vẻ đầy kiêu ngạo.

Hứa Tâm Nhụy khẽ gật đầu.

"Mẹ em nấu đấy." Huyên Huyên đắc ý nói.

"Mẹ em thật lợi hại." Hứa Tâm Nhụy nói.

hi hi hi hi...Huyên Huyên phát ra tiếng cười đắc ý. Thật tuyệt, vẫn học được của Uyển Uyển. Thật may là cô bé không ở đấy, nếu không chắc chắn sẽ cướp nó về.

"Cháu cũng ăn thêm đi." Tôn Nhạc Dao nhìn về phía Tôn Hỉ Anh nói.

"Cảm ơn dì." Tôn Hỉ Anh vội vàng cảm ơn.

"Ôi, sao toàn đứa trẻ nhỏ thế này..." Lưu Trung Mưu uống một ngụm rượu, thở dài và nói.

Ông ta uống một cốc với ông nội Huyên Huyên.

Nhưng ông ta còn chưa nói xong, đã bị Tôn Nhạc Dao ngắt lời: "Ông cứ lo uống rượu của ông đi, nói nhiều vậy làm gì."

Lưu Trung Mưu nghe vậy cũng kịp phản ứng, vội vàng nâng chén lên, đổi chủ đề, nhìn về phía Lưu Tâm Viễn nói: "Ba, chúng ta cạn một chén."

Tôn Nhạc Dao lo lắng Lưu Trung Mưu nói nhiều, sẽ chọc vào nỗi đau của Tôn Hỉ Anh và Hứa Tâm Nhụy. Trên thực tế, hai người bọn họ đang mãi ăn cơm, căn bản không để ý lắm.

Chờ ăn trưa xong, Hà Tứ Hải chuẩn bị dẫn Hứa Tâm Nhụy về nhà, hoàn thành tâm nguyện của cô bé.

"Tạm biệt em gái nhỏ." Hứa Tâm Nhụy không ngừng chào Huyên Huyên và Đào Tử.

"Tạm biệt, lần sau chúng ta lại cùng chơi nhé." Đào Tử vung vẩy bàn tay nhỏ bé nói.

"Được đó." Hứa Tâm Nhụy vui vẻ nhận lời.

Nhưng cô bé biết, sợ rằng không có lần sau nữa.

"Đi thôi."

Hà Tứ Hải giơ tay qua, Hứa Tâm Nhụy đặt bàn tay gầy gò của cô bé lên trên bàn tay của hắn.

Buổi chiều, Tôn Hỉ Anh không có chuyện gì làm, đương nhiên cũng đi cùng.

Chờ tới khi đi xuống dưới tầng, bọn họ bất ngờ phát hiện ra Nguyễn Dung Dung vẫn chưa rời đi, còn loanh quanh ở trong khu chung cư.

"Chị Nguyễn." Hứa Tâm Nhụy chạy tới.

"Chị muốn chào tạm biệt em. Nếu em hoàn thành tâm nguyện, đi Minh Thổ trước, vậy em ở trên đường xuống hoàng tuyền chờ chị, chị sẽ đi cùng với em." Nguyễn Dung Dung xoa gương mặt của cô bé nói.

"Vâng, em chờ chị." Hứa Tâm Nhụy nghiêm túc gật đầu.

Hà Tứ Hải suy nghĩ một lát rồi nói: "Cùng đi thôi. Chờ tôi giúp cô bé hoàn thành tâm nguyện, sẽ giúp cô hoàn thành tâm nguyện luôn."

"Cảm ơn tiếp dẫn đại nhân." Nguyễn Dung Dung nghe vậy thì vui vẻ nói.

Vì vậy nhóm "bốn người" lên xe, chuẩn bị đi tới nhà của Hứa Tâm Nhụy trước.

Hứa Tâm Nhụy đã mười một tuổi, đương nhiên biết nhà của mình ở đâu.

Vì vậy, cô bé nói cho Hà Tứ Hải biết một địa chỉ, Hà Tứ Hải trực tiếp lái xe tới đó.

Sau đó, hắn nghe Tôn Hỉ Anh ngồi phía sau nhìn về phía Nguyễn Dung Dung hỏi: "Chị, chị chết thế nào vậy?"

Sao lời này quen tai vậy nhỉ?

"Tự sát." Nguyễn Dung Dung nói.

"Em biết tự sát, nhưng tự sát thế nào chứ? Thắt cổ? Nhảy lầu? Nhảy cầu? Uống thuốc ngủ..."

"... Cắt cổ tay." Nguyễn Dung Dung bất đắc dĩ nói.

"Oa, vậy có phải là rất đau không? Chị tự cắt à? Máu không đông lại sao?"

Nghe lời nói này đi. Nếu không phải tự mình cắt, có thể gọi là tự sát sao?

"Chỉ cần cho nước ấm vào đầy trong bồn tắm, như vậy chắc chắn sẽ không đông lại. Em sẽ cảm giác cơ thể càng lúc càng lạnh..."

Theo Nguyễn Dung Dung miêu tả rõ ràng, Tôn Hỉ Anh lộ vẻ sợ hãi.

Nguyễn Dung Dung cười đắc ý, sau đó hỏi: "Em thì sao? Em chết thế nào?"

"Nhảy lầu, vút một cái, óc vỡ toang, hai tay, hai chân vặn vẹo, vô cùng thê thảm đấy."

Tôn Hỉ Anh lè lưỡi, giả làm dáng vẻ thê thảm, ngược lại chọc cho Hứa Tâm Nhụy bên cạnh cười vui vẻ.

"..."

Nguyễn Dung Dung nghĩ thầm, em đang đùa tôi chắc?

Em nhảy lầu không phải thảm hơn tôi cắt cổ tay mấy trăm lần à? Rốt cuộc em đang sợ gì?

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment