Hơn bốn giờ sáng, Mạnh Ngọc Lan đã rời khỏi giường, sau đó thu dọn bên trong căn phòng thuê một lúc, giặt quần áo, nấu bữa sáng, chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn để bày quán vào buổi tối.
Chờ chồng Hứa Đại Mậu rời giường ăn sáng xong, bà sẽ thu dọn sạch sẽ, sau đó ra ngoài đi làm. Cô vừa tìm được công việc mới, quét dọn vệ sinh ở trong một trung tâm thương mại.
Sáng sớm hôm nay cũng không ngoại lệ. Mạnh Ngọc Lan chuẩn bị bữa sáng xong từ lâu, nhưng Hứa Đại Mậu vẫn ngủ say như con lợn chết, không hề có dấu hiệu muốn rời khỏi giường.
Lúc này, bà mới chợt nhận ra, tối hôm qua Hứa Đại Mậu uống nhiều.
Mạnh Ngọc Lan nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn thấp thỏm bước tới lắc người Hứa Đại Mậu.
"Đại Mậu, Đại Mậu, anh dậy đi..."
"Mẹ nó, ngủ cũng không để cho người ta ngủ, kêu la cái gì?" Hứa Đại Mậu đang mơ mơ màng màng, mở miệng mắng.
"Sắp tới giờ đi làm rồi, anh mà không dậy sẽ lại đến muộn đấy." Mạnh Ngọc Lan nhỏ giọng giải thích.
"Giục giục, giục cái gì mà giục, muộn thì thôi không đi làm nữa." Hứa Đại Mậu đang mơ mơ màng màng, nói với vẻ mất kiên nhẫn.
Hứa Đại Mậu đi làm nghề mộc ở trong xưởng, quản lý nhà xưởng vẫn tương đối nghiêm khắc, bỏ bê công việc một ngày sẽ trừ ba ngày lương.
"Nhưng..." Mạnh Ngọc Lan vẫn muốn nói tiếp.
Con gái bị ốm, bọn họ mượn tiền bên ngoài, không làm việc thì lấy đâu ra tiền mà trả người ta?
"Mẹ nó chứ, cô có thấy phiền không hả?" Hứa Đại Mậu cầm cái gạt tàn ở đầu giường ném tới.
May mà Mạnh Ngọc Lan hiểu rõ về hắn, đã sớm đề phòng, lúc này mới không bị đập trúng.
Cái gạt tàn thuốc rơi xuống nền nhà, phát ra tiếng động cực lớn.
Tàn thuốc bay khắp nơi.
Mặc dù cái gạt tàn thuốc làm bằng thủy tinh nhưng tương đối dày, không ngờ không vỡ, chỉ sứt một góc.
Mạnh Ngọc Lan cúi người định nhặt lên, không ngờ Hứa Đại Mậu đột nhiên nhảy từ trên giường xuống, vung tay tát qua.
Lần này Mạnh Ngọc Lan không thể tránh được, bị đánh cho lảo đảo, đầu choáng váng, lỗ tai ong ong, mãi hồi lâu vẫn chưa thể bình thường trở lại.
Hứa Đại Mậu căn bản không hề liếc nhìn bà ta, hùng hùng hổ hổ mặc quần áo vào.
"ĐM, tôi đúng là xui xẻo, sao lại cưới một người phụ nữ như bà chứ."
"Sáng sớm đã không ngừng làm phiền. đồ lỗ vốn, còn cả đứa nhỏ cũng vậy, may mà chết sớm, phì..."
"Tiểu Nhụy không phải vậy." Đúng lúc này, Mạnh Ngọc Lan giống như phát điên, đánh về phía Hứa Đại Mậu.
Hứa Đại Mậu tát mấy cái vào gáy bà ta: "Mới sáng sớm, bà nổi điên làm gì? Nếu không phải tại nó, bây giờ tôi có thể rơi vào tình cảnh này sao? Đi làm, đi làm, ông đây không biết đã sớm đi đâu sung sướng rồi."
Hứa Đại Mậu đẩy Mạnh Ngọc Lan ra, xoay người đi vào phòng vệ sinh.
Chờ tới lúc ông ta ra khỏi phòng vệ sinh, Mạnh Ngọc Lan đã không còn ở đó.
"Người đàn bà này mỗi ngày đều vậy." Hứa Đại Mậu vừa hùng hùng hổ hổ nói, vừa nhìn về phía bữa sáng trên bàn.
"Mỗi ngày chỉ có mấy món này, cho chó ăn à." Hứa Đại Mậu hùng hùng hổ hổ ngồi xuống, cầm đũa lên.
Mạnh Ngọc Lan ra ngoài, gương mặt có vẻ rất bình tĩnh, không phẫn nộ, cũng không hề khó chịu, bởi vì bà ta đã quen rồi, thậm chí chẳng có nỗi tâm tư phản kháng.
Trước đây, lúc con gái còn sống, bà ta một lòng một dạ tập trung vào con gái. Bà ta chỉ mong nuôi con gái khỏe mạnh lớn lên, không suy nghĩ nhiều.
Con gái chết, lòng bà ta cũng chết theo. Bà ta càng không có suy nghĩ gì.
Cứ đi làm mỗi ngày như vậy thôi.
Bằng không có thể làm thế nào?
Cô ta trông không dễ nhìn, lại không có bản lĩnh gì. Nếu thật sự ly hôn, có thể làm gì chứ? Cái nhà này không thể tan ra, bà ta cảm thấy mình cần phải một gia đình.
Cho nên bà ta chịu nhiều uất ức và bị đánh tàn nhẫn, vẫn chưa từng nghĩ tới chuyện ly hôn.
Điều này có liên quan tới cuộc sống của Mạnh Ngọc Lan khi còn bé. Bởi vì ba của bà ta cũng đối xử với mẹ bà ta như vậy, đến già, đánh bất nổi lại trở nên an phận, hai người sống rất tốt.
Cho nên có đôi khi Mạnh Ngọc Lan cũng nghĩ, chờ Hứa Đại Mậu già rồi, có lẽ sẽ tốt hơn. Có lẽ đây là điều duy nhất khiến bà ta chờ đợi, có vẻ rất tầm thường.
Bà ta đi tới trung tâm thương mại rất sớm. Lúc này, các nhân viên còn chưa tới, chẳng qua bà ta có thể vào theo lối cửa phụ dành cho nhân viên.
Cả trung tâm thương mại được phân khu, bà ta chịu trách nhiệm một nhà vệ sinh và một hàng lang bên ngoài.
Thật ra, tối hôm qua trước khi tan việc, bà ta đã quét dọn rất sạch sẽ, sáng sớm không quá vội, chỉ cần lau qua phần lan can, tay vịn là được, cơ bản không cần lau nền nhà nữa.
Nhưng lúc nhiều người qua lại, bà ta sẽ bận rộn, đặc biệt là phòng vệ sinh, nước văng ra, vết bẩn phải quét sạch sẽ kịp thời, bằng không bị giám đốc bắt được, sẽ trừ tiền lương.
Những công việc này quá quen với Mạnh Ngọc Lan, rất nhanh đã làm xong.
Giám đốc đi qua một lần, không phát hiện có vấn đề gì lớn, khen ngợi hai câu, sau đó bố trí cho bà ta một nhiệm vụ khác.
Bởi vì hôm nay có dì xin nghỉ, cho nên giám đốc hy vọng Mạnh Ngọc Lan tạm thời có thể làm giúp.
Mạnh Ngọc Lan đương nhiên sẽ không từ chối, lập tức gật đầu nhận lời. Lúc này, giám đốc mới vội vàng rời đi.
Vào giờ này, nhân viên trong trung tâm thương mại lần lượt đến, đây cũng là lúc Mạnh Ngọc Lan hiếm hoi có thời gian rảnh.
Theo thời gian trôi qua, khi thấy đến buổi trưa, người của trung tâm thương mại đông hơn, Mạnh Ngọc Lan cũng bắt đầu bận rộn.
Lau sàn, giặt rẻ lau hết lần này tới lần khác.
Cho dù nhắc nhở rất nhiều lần, nhưng có vài người lúc nào cũng xem như không thấy.
Đi tiểu vảy khắp nơi giống như mắc bệnh Parkinson.
Sau khi rửa tay, vẩy nước khắp nơi, một bước để lại một dấu giày.
Những chuyện đó vẫn còn tính là tốt. Có vài người đi vệ sinh xong không xả, cứt đái văng ra ngoài, thật sự là vừa bẩn vừa buồn nôn.
Cho nên Mạnh Ngọc Lan không được nghỉ ngơi, luôn bận rộn không ngừng.
Chờ đến khoảng hai giờ chiều, Mạnh Ngọc Lan cuối cùng đã có thể nghỉ một lát.
Bởi vì đã qua giờ cơm, lượng người đi lại trong trung tâm thương mại cũng ít đi, người đi vệ sinh cũng giảm.
Bà ta giặt rẻ lau, dựa vào trên tường nghỉ tạm.
Xuyên qua lối đi phòng cháy chữa cháy, bà ta nhìn thấy từng nhóm người tốp năm tốp ba đi qua.
Bà ta không nghĩ nhiều, một phần vì mệt mỏi, mặt khác vì bản thân bà ta chính là một người phụ nữ rất đơn giản, không quá thông minh.
Chẳng qua đúng lúc này, bà ta chợt nhìn thấy hai người phụ nữ ăn mặc thời trang dắt tay một bé gái đi qua cửa lối đi phòng cháy chữa cháy.
Cô bé nhìn thấy bà ta thì lập tức nhoẻn cười, đồng thời phát ra tiếng cười hi hi hi hi.
Vẻ tươi cười của cô bé giống như có phép màu, Mạnh Ngọc Lan bất giác mỉm cười theo.
"Thật đáng yêu, khi Tiểu Nhụy còn bé cũng đáng yêu như vậy đấy." Mạnh Ngọc Lan nghĩ thầm.
Sau đó, bà ta nhớ tới con gái, cũng bắt đầu thấy khó chịu. Chỉ có lúc này, bà ta mới có cảm giác sống sót.
"Chết thật ra rất tốt, như vậy sẽ không cần đi theo mình chịu khổ." Mạnh Ngọc Lan lẩm bẩm, dường như đang tự an ủi mình.
Bà ta lau khóe mắt đỏ hoe, cầm lấy cây lau nhà chuẩn bị tiếp tục làm việc.
Người rảnh rỗi dễ suy nghĩ linh tinh, bận rộn sẽ không suy nghĩ nhiều như vậy.
"Mẹ."
Đúng lúc này, bà ta đột nhiên nghe được tiếng gọi quen thuộc của con gái.
Do mình quá mệt mỏi à? Cũng xuất hiện huyễn thính rồi.
"Mẹ." Đúng lúc này, bà ta lại nghe được tiếng gọi.
Mạnh Ngọc Lan ngẩng đầu lên, nhìn về phía giọng nói...
Lạch cạch, cây lau nhà trong tay rơi xuống đất.
------
Dịch: MBMH Translate