"Tiểu Nhụy?"
Giọng nói của Mạnh Ngọc Lan rất khẽ, cũng rất dịu dàng.
Dường như bà ta sợ mình nói lớn tiếng quá, sẽ dọa cho cô bé trước mặt sợ, chạy mất vậy.
"Là con, mẹ, con rất nhớ mẹ."
Giọng nói của Hứa Tâm Nhụy cũng rất nhẹ nhàng, rất dịu dàng, giống như sợ sẽ dọa mẹ.
Mạnh Ngọc Lan chạy về phía cô bé, lảo đảo suýt ngã, đầu gối va vào trên vách tường, cốp một tiếng.
"Mẹ." Hứa Tâm Nhụy khẽ kêu lên một tiếng, đi về phía trước với vẻ mặt đầy lo lắng.
Nhưng Mạnh Ngọc Lan dường như không cảm thấy đau, khập khễnh đi vội về phía trước, sau đó ôm cô bé vào trong lòng.
"Tiểu Nhụy... Tiểu Nhụy... Tiểu Nhụy của mẹ... Không phải mẹ đang nằm mơ... không phải mẹ đang nằm mơ..."
Bà ta ôm chặt Hứa Tâm Nhụy vào trong lòng, Hứa Tâm Nhụy vùi gương mặt nhỏ nhắn vào mái tóc khô vàng của bà ta.
Cho dù mùi trên người Mạnh Ngọc Lan không dễ ngửi.
Nhưng lại là mùi vị vô cùng quen thuộc đối với Hứa Tâm Nhụy, mùi của mẹ, cũng là mùi làm cô bé yên tâm.
Mạnh Ngọc Lan thả Hứa Tâm Nhụy ra, cẩn thận quan sát cô bé.
Lông mày dài nhỏ, vị trí đuôi lông mày trái còn có một nốt ruồi, mắt to một mí...
Không sai, đây là con gái của tôi.
Thậm chí Mạnh Ngọc Lan cũng cực kỳ quen thuộc với bộ quần áo trên người cô bé. Bởi vì đây là một bộ quần áo đắt tiền nhất mà bà ta từng mua cho cô bé, cũng là bộ quần áo mà con gái thích nhất.
Đáng tiếc, lúc đó con gái đã bị bệnh nặng, mỗi ngày đều mặc đồng phục bệnh nhân, chỉ nằm trên giường, rất ít khi có thể mặc được nó.
Đó cũng là nguyên nhân trước đây bà ta quyết định mua cho con gái một bộ quần áo đắt như vậy. Bởi vì bà ta biết, con gái đã không còn hy vọng khỏi bệnh nữa.
Con gái sinh ra đã phải chịu khổ theo bà ta, cho nên bà ta muốn cho cô bé vài thứ tốt trước lúc con gái ra đi.
Ví dụ như quần áo, ví dụ như khóa vàng nhỏ...
Nhưng… vì sao?
Dường như nhận thấy được sự nghi ngờ của bà ta, Hứa Tâm Nhụy quay đầu nhìn về phía sau.
Mạnh Ngọc Lan nhìn theo ánh mắt cô bé, lúc này mới phát hiện ra có một người thanh niên đang đứng ở cửa lối ra.
"Cậu là?" Bà ta ôm con gái vào trong lòng, nghi ngờ hỏi.
"Đây là tiếp dẫn đại nhân, chính là tiếp dẫn đại nhân giúp con trở về gặp mẹ." Hứa Tâm Nhụy nhỏ giải thích.
"Tiếp dẫn đại nhân?" Mạnh Ngọc Lan hơi nghi ngờ.
"Cô có thể hiểu là quỷ sai, sứ giả của Địa Phủ..."
Hà Tứ Hải giới thiệu sơ qua với bà ta về chức trách của mình.
Mạnh Ngọc Lan rất "đơn thuần", lập tức tin lời Hà Tứ Hải nói.
Bà ta đang ngồi xổm chuyển thành quỳ, lại muốn dập đầu với Hà Tứ Hải.
Không chỉ bản thân muốn dập đầu, bà ta còn bảo Hứa Tâm Nhụy quỳ xuống và dập đầu cùng bà ta.
Hà Tứ Hải giơ tay vẫy một cái, bà ta bất giác đứng lên, không quỳ được nữa.
Mạnh Ngọc Lan cảm thấy rất kinh ngạc, chẳng qua nghĩ đến đối phương là thần tiên, cũng không thấy kỳ lạ nữa.
"Vậy… thần tiên đại nhân, Tiểu Nhụy con bé..." Mạnh Ngọc Lan hơi do dự, thấp thỏm hỏi.
"Cô có gì thì hỏi thẳng cô bé đi. Đợi lát nữa, tôi sẽ lại tới tìm các người." Hà Tứ Hải nói xong, xoay người rời đi luôn.
Bởi vì hắn muốn dành thời gian còn lại cho mẹ con bọn họ.
Mạnh Ngọc Lan muốn gọi hắn lại, bà ta còn có rất nhiều điều nghi ngờ, nhưng vì tính cách nên không sao gọi ra miệng được.
"Mẹ." Đúng lúc này, con gái nhẹ nhàng kéo vạt áo của bà.
Lúc này, Mạnh Ngọc Lan mới phản ứng được.
Bà ta vội vàng cúi đầu, nhìn về phía con gái.
"Tiểu Nhụy."
Mạnh Ngọc Lan khẽ kêu lên một tiếng, gương mặt đầm đìa nước mắt, lộ ra nụ cười vui vẻ.
Bà ta giơ tay khẽ sờ lên gương mặt của con gái, ấm áp lại mịn màng.
"Con giống như còn sống vậy." Mạnh Ngọc Lan hơi nghẹn ngào nói.
"Ừ, đó là nhờ đèn dẫn hồn đấy. Đây là bảo vật mà tiếp dẫn đại nhân cho con mượn. Có nó, con sẽ giống như mọi người." Hứa Tâm Nhụy nói xong nhấc đèn dẫn hồn trong tay lên.
"Thì ra là thế." Mạnh Ngọc Lan chợt hiểu ra.
"Đi thôi, mẹ dẫn con đi dạo. Ở đây rất lớn, còn đẹp nữa. Cho tới bây giờ, Tiểu Nhụy chưa từng tới đây nhỉ?" Mạnh Ngọc Lan vui vẻ nói.
Hứa Tâm Nhụy lắc đầu nhưng rất nhanh lại gật đầu.
Sau khi cô bé chết, vẫn luôn đi theo bên cạnh mẹ, làm sao có thể chưa từng tới đây được.
Nhưng cô bé đi dạo một vòng với mẹ, chắc chắn là một chuyện rất vui vẻ.
Mạnh Ngọc Lan nắm bàn tay nhỏ bé của Hứa Tâm Nhụy ra khỏi lối đi phòng cháy chữa cháy tối tăm và đầy áp lực, đi về phía ánh sáng...
Ánh đèn sáng như ban ngày, tủ kính rất lớn với đủ loại sản phẩm, trong không khí dường như cũng thoang thoảng mùi thơm.
Mạnh Ngọc Lan cảm giác bước chân cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều, trên tay và đầu gối cũng không đau nữa.
"Ngọc Lan, cô bé này là ai vậy?" Có người quen biết bà ta hỏi.
"Con gái tôi, con gái tôi tới thăm tôi, tôi dẫn con bé đi dạo một lát." Mạnh Ngọc Lan vừa cười vừa nói.
"Thật à? Đáng yêu quá."
Bọn họ đều không biết chuyện con gái của Mạnh Ngọc Lan. Bà ta mới tìm được công việc này sau khi cô bé mất.
Chờ đi được một đoạn, Mạnh Ngọc Lan đột nhiên biến sắc. Bà ta chỉ lo vui vẻ, quên mất sức khỏe của con gái mình không tốt.
Bà ta vội vàng cúi đầu, nhìn về phía con gái.
"Tiểu Nhụy, con không sao chứ? Con có cần nghỉ ngơi một lát không?" Bà ta hơi căng thẳng hỏi.
"Không sao đâu mẹ, con rất khỏe. Tiếp dẫn đại nhân đã giúp tôi, bây giờ trên thân con không hề đau, giống như đứa trẻ bình thường vậy." Hứa Tâm Nhụy cao hứng nói.
Nhìn gương mặt tươi cười của con gái, Mạnh Ngọc Lan cảm giác mũi cay cay.
"Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi..." Bà ta lẩm bẩm.
Bởi vì bà ta cũng không biết nên nói gì nữa. Đây là lần đầu tiên bà ta cảm thấy mình đần độn như vậy.
"Mẹ."
Đúng lúc này, Hứa Tâm Nhụy lại nhẹ nhàng gọi một tiếng.
"Ừ, Tiểu Nhụy, mẹ ở đây." Mạnh Ngọc Lan nói.
"Sau khi con người chết, nếu có tâm nguyện chưa hoàn thành sẽ ở lại nhân gian, không đi được tới Minh Thổ. Mà tiếp dẫn đại nhân chính là thần tiên giúp đỡ người chết hoàn thành tâm nguyện, trở về Minh Thổ."
Cho dù Mạnh Ngọc Lan có ngốc cũng hiểu rõ ý con gái nói.
"Vậy... Tiểu Nhụy, con có tâm nguyện gì? Con nói cho mẹ biết đi. Chỉ cần mẹ có thể làm được, mẹ chắc chắn sẽ giúp con hoàn thành tâm nguyện." Mạnh Ngọc Lan xoa gương mặt của cô bé, hơi khổ sở hỏi thăm.
"Con hy vọng mẹ có thể ly hôn với ba." Hứa Tâm Nhụy cúi đầu, khẽ nói, giống như mình đã phạm phải sai lầm lớn vậy.
Mạnh Ngọc Lan nghe vậy thì choáng váng.
Bà ta không ngờ con gái sẽ nói ra những lời như vậy, cũng không ngờ tâm nguyện của con gái là chuyện này.
"Vì... vì sao? Ông ấy là ba của con mà." Mạnh Ngọc Lan nghi ngờ hỏi.
"Bởi vì con hy vọng mẹ có thể vui vẻ. Ông ấy thường đánh mẹ, mẹ không cần ở cùng với ông ấy nữa. Con nghe người ta nói, chỉ cần ly hôn, ông ta sẽ không dám đánh mẹ nữa, đánh mẹ chính là phạm pháp, chú cảnh sát sẽ bắt ông ấy..." Hứa Tâm Nhụy vẫn cúi đầu, khẽ nói.
Mạnh Ngọc Lan nghe vậy lại không lập tức nhận lời với con gái. Từ trước đến nay, bà ta chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ ly hôn. Ở quê của bọn họ, ly hôn là một chuyện rất mất mặt.
Đặc biệt là phụ nữ sẽ bị người khác mắng, hơn nữa mắng đặc biệt khó nghe, dường như chỉ cần ly hôn đều là phụ nữ sai, đều là phụ nữ thấp hèn.
"Mẹ..." Hứa Tâm Nhụy ngẩng đầu lên, hơi thấp thỏm gọi.
"Không sao, con để cho mẹ suy nghĩ đã." Mạnh Ngọc Lan vội vàng mỉm cười.
Sau đó, bà ta dường như nhớ tới điều gì, hào hứng nói: "Trước kia không phải con vẫn muốn ăn gà rán à? Dưới tầng có bán, mẹ dẫn con đi ăn, được không?"
Cho dù buổi trưa đã ăn no, nhưng Hứa Tâm Nhụy vẫn gật đầu.
Mạnh Ngọc Lan vui vẻ kéo con gái đi xuống tầng.
Bà ta làm bất kỳ chuyện gì cho con gái, đều cảm thấy rất thỏa mãn, rất vui vẻ.
------
Dịch: MBMH Translate