Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 935 - Chương 935: Đừng Tiếp Tục Làm Con Gái Của Tôi Nữa

Chương 935: Đừng Tiếp Tục Làm Con Gái Của Tôi Nữa Chương 935: Đừng Tiếp Tục Làm Con Gái Của Tôi Nữa

Gà rán mà Mạnh Ngọc Lan nói thật ra chính là quán KFC.

Nhìn qua mấy cửa sổ trong suốt, thấy trong quán KFC đầy nhân viên, Mạnh Ngọc Lan đột nhiên thấp thỏm, cũng hơi tự ti.

Trên người bà ta đang mặc đồng phục quét dọn vệ sinh, bà ta sợ vào trong sẽ bị người ta xem thường.

"Mẹ." Hứa Tâm Nhụy nhẹ nhàng kéo tay Mạnh Ngọc Lan khiến bà ta giật mình tỉnh lại.

"Đi thôi, chúng ta vào trong." Mạnh Ngọc Lan kéo tay của con gái đi vào.

"Hoan nghênh quý khách ghé thăm."

Nhân viên phục vụ trẻ tuổi mặc trang phục chỉnh tề cũng không kỳ thị bà ta, thậm chí còn đi tới, nhiệt tình nói cho bà ta biết phải chọn món ăn thế nào, có món nào thích hợp cho trẻ con ăn. Điều này làm cho Mạnh Ngọc Lan có vẻ không được tự nhiên.

Chẳng qua sau quá trình trúc trắc, bọn họ vẫn gọi được món.

Mạnh Ngọc Lan móc ra một túi nhựa, mở ra từng lớp, lấy hết số tiền của mình để trong đó. Đều là tiền lẻ, cũng không nhiều.

Ở thời đại toàn dân dùng điện thoại trả tiền, có rất ít người dùng tiền mặt để thanh toán.

Tuy nhân viên phục vụ không giục, nhưng Mạnh Ngọc Lan luôn cảm thấy bên cạnh có người nhìn bà ta với ánh mắt khác thường.

Điều này làm bà ta hơi căng thẳng, bắt đầu đỏ mặt tía tai.

Chẳng qua cuối cùng bọn họ cũng thuận lợi lấy được món mình muốn.

Không quá nhiều, nhưng rất đắt.

Mạnh Ngọc Lan cầm khay chuẩn bị tìm một chỗ ngồi.

Bà ta chợt nhìn thấy cô bé cười hi ha trước đó. Cô bé đang ngồi cùng người nhà của cô bé ở trong quán KFC này. Những người lớn đang nói chuyện, cô bé ăn khoai tây chiên, quần áo dính đầy dầu mỡ, đang tò mò nhìn bọn họ.

Mạnh Ngọc Lan nhìn về phía cô bé, khẽ mỉm cười. Cô bé lập tức tươi cười với bà ta.

Vì vậy Mạnh Ngọc Lan tìm một chỗ gần đó và ngồi xuống.

"Thật ra không có gì, đúng không?" Đúng lúc này, Hứa Tâm Nhụy đột nhiên nói.

"Cái gì?" Mạnh Ngọc Lan không biết là không nghe rõ hay chưa hiểu ý của cô bé.

"Con nói là cũng không đáng sợ lắm, đúng không?" Hứa Tâm Nhụy nói.

Mạnh Ngọc Lan nhìn ra ngoài cửa kính, nhìn quầy hàng, lại nhìn khay trên tay.

Sau đó bà ta đã hiểu được phần nào.

"Đúng, không có gì phải sợ."

Hứa Tâm Nhụy mỉm cười.

"Con ăn đi." Mạnh Ngọc Lan lấy hai cái cánh gà đặt ở trước mặt Hứa Tâm Nhụy.

"Mẹ cũng ăn đi." Hứa Tâm Nhụy nói.

"Mẹ không thích ăn những thứ này." Mạnh Ngọc Lan nói.

Trên thực tế là vì quá đắt, bà ta không nỡ ăn.

Hứa Tâm Nhụy dù sao cũng là trẻ con, nghe vậy thì không kiên trì nữa, ăn một miếng lớn.

Lúc này, Mạnh Ngọc Lan lại nhìn về phía ngoài cửa kính.

Sau đó, bà ta thu tầm mắt lại, nhìn những người ngồi trong quán KFC. Bà ta đột nhiên cảm giác thật ra không có gì đáng sợ. Rốt cuộc trước đây, bà ta sợ cái gì?

Bản thân bà ta cũng không hiểu nổi. Nhưng bây giờ, bà ta có cảm giác như gỡ bỏ được gánh nặng, toàn thân đều thoải mái.

Sau khi ra khỏi quán KFC, Mạnh Ngọc Lan lại dẫn con gái đi dạo một vòng ở trong trung tâm thương mại.

Lần này, bọn họ không chỉ nhìn từ bên ngoài, mà vào bên trong xem.

Sau khi đi dạo từng cửa hàng xong, Mạnh Ngọc Lan hoàn toàn thả lỏng.

Cuối cùng, bà ta dẫn theo con gái quay lại lối đi phòng cháy chữa cháy.

"Tiểu Nhụy."

"Dạ?"

"Mẹ nhận lời với con." Mạnh Ngọc Lan nói.

"Cái gì ạ?" Hứa Tâm Nhụy còn chưa kịp phản ứng.

"Mẹ nói mẹ hứa với con sẽ ly hôn với ba con." Mạnh Ngọc Lan ngồi xổm xuống, nhìn vào ánh mắt cô bé và nói.

"Thật ạ?" Hứa Tâm Nhụy hưng phấn hỏi.

"Đương nhiên là thật rồi. Mẹ làm sao có thể lừa con?"

"Mẹ..."

Con gái ôm cổ của bà ta.

Mạnh Ngọc Lan nhìn thấy vị tiếp dẫn đại nhân kia xuất hiện ở cửa lối đi, bà ta có một dự cảm xấu.

"Mẹ, tạm biệt..." Con gái nói nhỏ bên tai bà ta.

Mạnh Ngọc Lan thoáng ngây người, vội vàng nói: "Không, không..."

Con gái thả bà ta ra, nhìn về phía bà ta nói: "Tâm nguyện của con đã được hoàn thành, cho nên con phải đi đây."

Cô bé nói xong, nhìn về phía bên cạnh.

Mạnh Ngọc Lan nhìn theo ánh mắt cô bé, lại thấy sau lưng bọn họ đã xuất hiện một chùm ánh sáng ôn hòa từ bao giờ.

"Con có thể đừng đi được không? Con có thể đừng đi được không?" Mạnh Ngọc Lan nắm tay lấy tay của con gái hỏi.

Sau đó, bà ta nhìn về phía Hà Tứ Hải ở cửa lối đi.

"Linh hồn phải đi tới nơi cô bé nên đi, như vậy cô bé mới có thể đầu thai lần nữa." Hà Tứ Hải nói.

"Đầu thai ạ? Lại trở thành cục cưng nhỏ ạ?" Hứa Tâm Nhụy ở bên cạnh tò mò hỏi.

Mạnh Ngọc Lan khẽ gật đầu đầy vẻ bi thương.

"Vậy mẹ, con đầu thai vẫn làm con của mẹ được không?" Hứa Tâm Nhụy hỏi với vẻ mặt đầy ngây thơ.

Mạnh Ngọc Lan nghe vậy vừa định gật đầu, đột nhiên kinh ngạc lại tính lắc đầu, nhưng rất nhanh đã lại gật đầu, lắp bắp nói: "Được... được thôi."

Nhưng Hứa Tâm Nhụy không nhìn thấy, cũng không nghe ra được sự miễn cưỡng trong lời nói của Mạnh Ngọc Lan.

Cô bé hưng phấn nói: "Mẹ, tạm biệt mẹ, vậy con đi đây."

Tùy ý và tự nhiên giống như đứa trẻ chỉ muốn ra ngoài chơi, xin phép mẹ vậy.

Cô bé thả tay Mạnh Ngọc Lan ra, mỉm cười rạng rỡ.

Sau đó, cô bé tháo cái khóa trên cổ xuống, cầm cùng với đèn dẫn hồn đưa cho Hà Tứ Hải nói: "Chú, cảm ơn chú."

Cô bé không gọi là tiếp dẫn đại nhân nữa, cô bé cảm thấy gọi chú càng thân thiết hơn.

"Không cần khách sáo." Hà Tứ Hải giơ tay qua nhận.

Hắn vốn còn định giúp đỡ bọn họ, nhưng thấy Mạnh Ngọc Lan miễn cưỡng, chỉ có thể đành thôi.

"Tạm biệt."

Hứa Tâm Nhụy lại vừa cười vừa nói, sau đó đi nhanh về phía quầng sáng. Cô bé muốn đi tới chỗ gọi là Minh Thổ đó chơi.

Sau đó, cô bé sẽ lại về nhà tìm mẹ.

Lúc sắp tiến vào quầng sáng này, Hứa Tâm Nhụy quay đầu nói lần nữa: "Mẹ, con sẽ nhanh chóng đầu thai, lại làm con của mẹ, ha ha ha."

Sau đó, cô bé biến mất không còn thấy bóng dáng, trong lối đi phòng cháy chữa cháy vẫn còn vang vọng tiếng cười của cô bé.

"Tiểu Nhụy."

Mạnh Ngọc Lan đau khổ kêu lên một tiếng, ngồi liệt trên mặt đất giống như một bãi bùn nhão.

Hà Tứ Hải nhìn bà ta, sau đó xoay người muốn rời đi.

Đúng lúc này, Mạnh Ngọc Lan trực tiếp bò tới, dập đầu ầm ầm ầm trên mặt đất.

"Thần tiên đại nhân, cầu xin ngài, cầu xin ngài..."

"Cô cầu xin tôi chuyện gì?" Hà Tứ Hải xoay người lại, nhíu mày hỏi.

"Cầu xin ngài để Tiểu Nhụy đầu thai vào một người tốt, đừng... đừng..."

Nước mắt không ngừng theo gò má xuống, tim đau như bị xé rách vậy.

"Đừng để cho con bé lại đầu thai... làm con gái của tôi."

"Cô bé làm con gái của tôi, nó sẽ chỉ chịu khổ thôi tôi. Vẫn đừng để nó làm con gái tôi nữa..." Mạnh Ngọc Lan vừa khóc và giải thích.

Thật ra bà ta không cần giải thích, Hà Tứ Hải đã hiểu rõ ý của bà ta.

"Được." Hà Tứ Hải gật đầu đáp ứng.

"Cảm ơn, cảm ơn, tôi dập đầu cảm ơn ngài, tôi sẽ lập bài trường sinh..." Mạnh Ngọc Lan nói.

"Không cần làm vậy."

Hà Tứ Hải giơ tay vẫy một cái, một khí tức màu xám quấn ở trên người Mạnh Ngọc Lan, vết bầm tím trên trán bà ta lành lại trông thấy.

"Nếu cô đã hứa hoàn thành tâm nguyện của con gái cô, vậy cô phải hoàn thành, tôi sẽ để lại số điện thoại cho cô. Nếu có khó khăn gì, cô cứ gọi điện thoại cho tôi. Mặt khác, năm nay là ngày mười lăm tháng bảy âm lịch..."

"Cảm ơn, cảm ơn..."

Mạnh Ngọc Lan cảm ơn không ngừng, Hà Tứ Hải xoay người đi ra ngoài.

Khi tới cửa lối đi, hắn quay đầu nhìn lại, thấy Mạnh Ngọc Lan vẫn ngồi ở trong lối đi phòng cháy chữa cháy với vẻ mặt đầy chân thành, Hà Tứ Hải thở dài.

Hắn quay đầu nhìn về phía trước, Uyển Uyển đang cười hì hì đứng cách đó không xa, nhìn về phía hắn, vung vẩy bàn tay nhỏ bé.

Hà Tứ Hải mỉm cười đi về phía cô bé.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment