"Hi hi hi hi... ông chủ." Uyển Uyển nhìn thấy Hà Tứ Hải đi từ phía xa tới, lập tức lon ton chạy tới đón.
Mẹ và mợ của cô bé còn đi theo phía sau.
"Mọi người cũng ở đây à?" Hà Tứ Hải hơi kinh ngạc khi tình cờ gặp được bọn họ.
"Vâng, vâng, em và mẹ... còn cả mợ tới đây dạo phố." Uyển Uyển nói.
Cô bé còn ưỡn ngực. Bởi vì cô bé còn ôm một con chó thú bông nhỏ màu xanh trong lòng.
Hà Tứ Hải biết cô bé có ý gì, vì vậy hỏi: "Mẹ em mua cho em à?"
"Hi hi hi hi..."
Trên gương mặt nhỏ nhắn đầy vẻ đắc ý. Cô bé chỉ chờ Hà Tứ Hải hỏi thôi đấy.
Lúc này, Chu Ngọc Quyên – mẹ của Uyển Uyển và mợ Tạ Lan Anh từ phía sau cùng đi tới.
"Tứ Hải, cậu cũng đi dạo phố ở bên này à? Cậu chỉ đi một mình thôi sao?" Chu Ngọc Quyên nhìn xung quanh hỏi.
"Không phải, tôi tới bên này có việc. Đúng rồi, vừa lúc tôi có chút việc cần làm phiền tới dì." Hà Tứ Hải nghĩ ngợi một lát rồi nói.
"Ồ, có chuyện gì, cậu cứ nói đi."
"Có phải công ty của chú Lâm có luật sư không?" Hà Tứ Hải hỏi.
"Đương nhiên là có rồi." Chu Ngọc Quyên còn chưa nói, Tạ Lan Anh ở bên cạnh đã trả lời chắc chắn.
Bởi vì chuyện này là gần như không cần hỏi, doanh nghiệp lớn như bọn họ chẳng những có cố vấn pháp luật, còn có chuyên viên pháp chế vân vân, có phòng ban riêng chịu trách nhiệm về mảng pháp luật này.
"Vậy làm phiền cho tôi mượn mấy người..."
Hà Tứ Hải giơ tay chỉ vào lối đi phòng cháy chữa cháy: "Ở đây có một dì quét dọn vệ sinh tên là Mạnh Ngọc Lan, bị bạo hành gia đình trong thời gian dài. Nhờ luật sư giúp dì ấy truy tố ly hôn, đương nhiên là dưới tình huống dì ấy tự nguyện..."
Hà Tứ Hải nghĩ ngợi lại nói: "Mặt khác, dẫn theo hai nhân viên bảo vệ, tránh cho chồng dì ấy tranh cãi. Nếu thuận tiện, lại thu xếp một công việc cho dì ấy."
Hà Tứ Hải biết, tập đoàn Thần Thoại vừa thành lập, cần rất nhiều nhân viên, bố trí một người vào làm sẽ không thành vấn đề. Hơn nữa, cũng đâu phải làm công tác quản lý gì, dù sao đều là quét dọn vệ sinh, ai làm mà chẳng được.
"Không thành vấn đề."
Chu Ngọc Quyên nghe vậy thì lập tức nhận lời. Đây chỉ là một chuyện nhỏ, ngoại trừ hơi rắc rối thì không có gì phiền phức.
Hơn nữa, còn có thể khiến Hà Tứ Hải nợ một ân tình, tại sao lại không làm chứ?
Cho nên cô ta móc điện thoại ra, bảo tài xế Tiểu Trần tới đây.
Tiểu Trần là tài xế do Lâm Kiến Xuân thu xếp cho Chu Ngọc Quyên, nhưng cũng là vệ sĩ và trợ lý, cứ giao chuyện này cho anh ta tới thu xếp là được.
Thật ra Mạnh Ngọc Lan thuộc về một loại nhân cách bị động.
Có lẽ bởi vì điều này có liên quan tới hoàn cảnh sống của bà ta từ khi còn nhỏ.
Nhát gan lại bảo thủ, tự ti lại nhu nhược, giống như một cây leo ký sinh, luôn cảm giác mình phải bám vào thứ gì đó mới có khả năng sinh trưởng.
Nhưng con gái khiến bà ta ý thức được, thật ra bà ta không cần leo lên bất kỳ kẻ nào.
Không có khó khăn như bà ta vẫn tưởng.
Chỉ cần lấy hết can đảm, bước nhanh ra ngoài.
Chuyện còn lại sẽ không cần Hà Tứ Hải quan tâm nữa. Sau này, chỉ muốn nói cho hắn biết một tiếng là được.
"Vậy mọi người tiếp tục đi dạo đi. Tôi còn có việc, phải đi trước." Hà Tứ Hải nói.
Đúng lúc này, Uyển Uyển đột nhiên bước tới, nhét bàn tay nhỏ bé vào trong lòng bàn tay Hà Tứ Hải.
"Ồ, con không đi chơi với mẹ nữa à?" Chu Ngọc Quyên kinh ngạc hỏi.
"Hi hi hi hi..."
Uyển Uyển cười khúc khích không trả lời. Cô bé sợ mẹ sẽ tổn thương nên cố ý không nói lời nào, chỉ cười là được rồi, cô bé rất thông minh đấy.
"Con bé ngốc này, vậy con đi đi, phải ngoan ngoãn nghe lời đấy." Chu Ngọc Quyên buồn cười, khẽ xoa đầu cô bé.
"Được ạ." Uyển Uyển vui vẻ đáp một tiếng.
Sau đó, cô bé giơ bàn tay nhỏ bé về phía Chu Ngọc Quyên vẫy vẫy, ra hiệu cho bà ta cúi người xuống.
Chu Ngọc Quyên tưởng cô bé có gì muốn nói nhỏ với mình, vì vậy cúi người xuống, ghé sát đầu qua.
"Chụt."
Uyển Uyển nhón chân lên, hôn lên trên gương mặt bà ta.
"Hi hi hi hi... tạm biệt mẹ."
"Tạm biệt."
Nhìn con gái rời đi cùng Hà Tứ Hải, Chu Ngọc Quyên sờ gò má, trên mặt không giấu được vẻ vui mừng.
"Này…" Tạ Lan Anh ở bên cạnh nghẹn lời, đưa một tờ khăn giấy cho bà ta.
"Chị lau mặt đi, dính đầy dầu."
"Ha ha…"
Chu Ngọc Quyên mỉm cười, nhận lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau mặt. Con bé vừa ăn ở quán KFC xong, đương nhiên miệng dính đầy dầu, cọ cho mặt bà ta cũng vậy.
"Sao em không đi dạo phố với mẹ nữa?" Hà Tứ Hải nhìn về phía cô nhóc đang kéo mình hỏi.
"Hi hi hi hi... Bởi vì em phải làm việc đấy." Uyển Uyển ưỡn cái bụng nhỏ, như muốn nói em là bạn nhỏ cần cù.
"Thật sao? Vậy thì tốt, đang có việc cho em làm đây." Hà Tứ Hải vừa nói vừa tìm kiếm các cửa hàng xung quanh.
Nguyễn Dung Dung và Tôn Hỉ Anh vừa vào trung tâm thương mại thì không đi chung với hắn nữa, nói là đi dạo các cửa hàng, cũng không biết hai quỷ hồn này đi dạo tới đâu.
"Ồ?"
Cô bé vừa rồi còn nói muốn làm việc, nghe vậy thì lộ vẻ chấn động.
Hà Tứ Hải thấy buồn cười: "Nói đi, em không muốn đi dạo với mẹ, tính làm gì hả?"
"Hi hi..."
Trước khi cô bé mở miệng, đã theo bản năng muốn cười rồi, sau đó mới chợt nhận ra làm vậy không tốt lắm, vội vàng che miệng.
Sau đó, cô bé buồn bực khó chịu nói: "Em muốn tìm Đào Tử và Huyên Huyên chơi."
Đi dạo phố với mẹ làm gì vui bằng đi chơi với các người bạn nhỏ chứ!
"Anh đã biết mà." Hà Tứ Hải gõ nhẹ vào đầu cô bé.
Không chỉ hắn biết, chắc hẳn đám người Chu Ngọc Quyên cũng biết.
"Chờ lát nữa, em đưa bọn anh tới một nơi, sau đó em quay về tìm đám người Đào Tử chơi nhé." Hà Tứ Hải nói.
"Bọn anh?"
Uyển Uyển không hiểu, không phải chỉ có hai người bọn họ thôi sao?
"Ở đây..."
Đúng lúc này, Hà Tứ Hải nhìn về phía xa vẫy tay gọi. Nguyễn Dung Dung và Tôn Hỉ Anh cùng đi tới.
"Tiểu Nhụy đâu rồi?" Nguyễn Dung Dung nhìn xung quanh, nghi ngờ hỏi.
"Cô bé đã hoàn thành tâm nguyện, đương nhiên trở về Minh Thổ rồi." Hà Tứ Hải nói.
Nguyễn Dung Dung nghe vậy thì cắn môi. Trên thực tế, cô ta đã đoán được.
"Cô bé sẽ chờ tôi ở trên đường xuống hoàng tuyền chứ?"
Cô ta dường như đang nói với mình, lại dường như đang hỏi Hà Tứ Hải.
Nhưng Hà Tứ Hải không trả lời mà nhìn về phía cô ta hỏi: "Cô biết bạn trai cũ của cô ở đâu chứ?"
Nguyễn Dung Dung gật đầu nói: "Ở Thân Thành."
Sau khi Cát Diệu Văn bị tổn thương, đã rời khỏi Hợp Châu tới Thân Thành.
Lúc cô ta còn sống không biết. Khi đó, cô ta bị tình yêu làm cho đầu óc mê muội, đâu còn chú ý được tới bạn trai cũ, sau khi chết mới biết.
"Thân Thành?"
Năm ngoái, Hà Tứ Hải có đi qua Thân Thành một lần, là đi theo ba mẹ Thẩm Di Nhiên, cùng dẫn đứa trẻ tới Disney. Trước đây, Uyển Uyển còn vẫn ở chợ Phượng Hoàng đấy.
Hà Tứ Hải vẫn giữ ảnh chụp Thân Thành trong điện thoại di động, vì vậy tùy tiện tìm một cái, đưa cho Uyển Uyển.
Nguyễn Dung Dung thấy vậy thì hơi bối rối.
Tôn Hỉ Anh ngược lại hiểu rõ, ở bên cạnh chủ động kéo tay Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải liếc nhìn bàn tay bị kéo, lại liếc nhìn Tôn Hỉ Anh, sao cô nhóc này không hề rụt rè vậy?
Đúng lúc này, Uyển Uyển nắm bàn tay còn lại của Hà Tứ Hải, Hà Tứ Hải vốn muốn nói lại thôi.
"Chị Nguyễn." Tôn Hỉ Anh vội vàng giơ bàn tay còn lại kéo Nguyễn Dung Dung.
Sau đó, bọn họ lập tức biến mất khỏi trong trung tâm thương mại.
Mà một người đi qua bên cạnh chợt lộ vẻ nghi ngờ. Ở đây hình như vừa có hai người mà? Sao lại đột nhiên không thấy đâu nữa chứ?
Chẳng lẽ là mình hoa mắt?
Đúng vậy, chắc chắn là hoa mắt, căn bản không có người nào.
Vì vậy người đi đường lập tức quên luôn ký ức về hai người đó.
------
Dịch: MBMH Translate