"Cát Diệu Văn, hết giờ làm, đi uống rượu chứ?" Đồng nghiệp Đông Lập Vĩ lặng lẽ trượt ghế đến bên cạnh anh ấy và hỏi.
"Bây giờ mới mấy giờ mà anh đã nghĩ tới chuyện hết giờ làm vậy?" Cát Diệu Văn liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay.
"Cũng tại còn sớm mới phải nghĩ tới những chuyện này chứ? Nếu không rảnh rỗi biết làm gì bây giờ?" Đông Lập Vĩ nói.
"Anh tuyệt đối đừng để giám đốc nghe được mấy lời này, bằng không ông ấy sẽ lại thu xếp công việc cho chúng ta tăng ca buổi tối đấy." Cát Diệu Văn khẽ nói.
"Anh nói nhảm nữa, buổi tối có đi không? Tôi nói cho anh biết, ông chủ kinh doanh quán bar mới mở kia tuyển không ít em gái xinh đẹp ấm áp đấy." Đông Lập Vĩ cười một cách bỉ ổi và nói.
Cát Diệu Văn nghe vậy thì không kích động như anh ta, mà nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Nếu trời không mưa thì đi, trời mưa thì thôi."
Bên ngoài trời âm u giống như sắp nổi mưa giông vậy.
"Trời ạ, xem ra hết hy vọng rồi. Hôm nay chắc chắn sẽ mưa. Nếu là tôi, trời mưa đi quán bar, không mưa mới về nhà à?" Đông Lập Vĩ nói thầm.
"Diệu Văn, cà phê của anh này." Lúc này, một giọng nữ vang lên bên cạnh, cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ.
Cát Diệu Văn nhìn theo giọng nói phát ra. Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, trong tay cầm hai cốc cà phê đang đứng ở trước bàn làm việc của anh ấy. Cô ta đặt một cốc cà phê trong đó vào trong vách ngăn bàn máy tính của anh ấy.
"Hai thìa cà phê, một viên đường, không thêm sữa, đúng không?" Cô gái vừa cười vừa nói, lộ ra hai lúm đồng tiền cạn.
"Cảm ơn." Cát Diệu Văn vội vàng nói.
"Anh khách sáo như vậy làm gì?" Cô gái nói xong, hất đuôi tóc rồi xoay người tiêu sái rời đi.
"Diệu Văn, cà phê của anh này…"
Thấy cô gái rời đi, Đông Lập Vĩ bóp cổ họng, học theo giọng điệu nhỏ nhẹ của cô gái.
Cát Diệu Văn giơ tay muốn đánh đối phương, Đông Lập Vĩ lập tức chống tay vào mép bàn, đẩy cái ghế trượt về phía trước để tránh.
"Tôi nói với anh này, Phùng Nhã Lệ chắc chắn là thích anh đấy." Đông Lập Vĩ nói nhỏ giống như bí mật.
"Đừng nói linh tinh." Cát Diệu Văn thuận miệng trách một câu, sau đó quay đầu xem laptop tiếp tục làm việc.
Trên thực tế, ánh mắt anh ấy căn bản không có tiêu cự.
Thật ra, Cát Diệu Văn làm sao không biết Phùng Nhã Lệ có ý với anh ấy, nhưng…
Cát Diệu Văn học đại học chuyên ngành số học.
Công việc bây giờ chính là một công ty dữ liệu, chủ yếu là phân tích và tối ưu hoá dữ liệu lớn nhằm vào các ngành các nghề, cũng tính chuyên ngành mũi nhọn.
Nghề này yêu cầu không cao, nhưng người thật sự có thể thành thạo lại rất ít.
Người có chuyên ngành số học của anh ấy vẫn tương đối có tiếng trong công ty, tiền lương nhận được cũng cao hơn nhân viên bình thường rất nhiều.
Bây giờ là thời đại dữ liệu lớn, các loại số liệu thật sự quá quan trọng.
Nói không khách sáo, số liệu chống đỡ cho cả ngành Internet.
Nhưng trong nước thật ra không có nhiều công ty dữ liệu thật sự chuyên nghiệp.
Điều này cũng tạo ra tương lai của nghề này không tệ.
Ào ào ào.
Ngoài phòng vọng đến tiếng mưa to.
"Ái chà, buổi tối lại không có hy vọng rồi." Anh ấy lại nghe Đông Lập Vĩ bên cạnh phàn nàn một tiếng.
Cát Diệu Văn vừa muốn nói chuyện, điện thoại đột nhiên đổ chuông.
Là trong nhà gọi tới.
"Mẹ, mẹ gọi điện thoại cho con có chuyện gì sao?"
"Sao hả? Không có chuyện thì không thể gọi điện thoại cho con à?"
"Đâu phải, chỉ cần mẹ muốn, mẹ gọi con lúc nào cũng được." Cát Diệu Văn cười làm lành nói.
Trên thực tế, sở dĩ anh ấy hỏi vậy, là vì anh ấy mới rời khỏi Hợp Châu về đi làm chưa tới một tuần.
"Mẹ muốn hỏi con, rằm tháng giêng này con có về không?"
"Con không về được đâu. Con phải ở lại đi làm." Cát Diệu Văn nói.
Công ty bọn họ giống như phần lớn các công ty khác, đều là mùng tám bắt đầu làm lại, rằm tháng giêng căn bản không cho nghỉ.
"Ôi, đã vậy thì thôi, mẹ làm ít bánh trôi gửi qua cho con, con nhớ phải nấu ăn đấy."
"Mẹ, bánh trôi... Vâng, con biết rồi." Cát Diệu Văn vốn định nói ở đâu chẳng mua được bánh trôi, nhưng cuối cùng vẫn không nói nữa.
Mẹ Cát Diệu Văn lại dặn dò thêm vài câu, lúc này mới cúp máy.
Anh ấy biết ý của mẹ, mẹ chỉ đang lo lắng cho mình mà thôi.
Cát Diệu Văn đứng dậy, đi ra khỏi văn phòng, tới gian phòng trống bên cạnh.
Đây là khu vực hút thuốc của công ty, bên trong để mấy máy điều hòa cỡ lớn.
Để thông gió, trên cửa sổ rất lớn không lắp kính.
Nhìn mưa đổ ào ào bên ngoài, Cát Diệu Văn châm một điếu thuốc. Trước đây, anh ấy không hút thuốc lá.
Nhìn mưa to ngoài cửa sổ, trong mắt Cát Diệu Văn đầy vẻ do dự.
...
"Sao trời mưa to như vậy chứ?" Hà Tứ Hải cũng hơi bất ngờ.
Hợp Châu rõ ràng đang nắng chói chang, nhưng Thân Thành không xa tự nhiên mưa to xối xả.
Cho dù hắn có một cái ô nhỏ màu đỏ, nhưng ô kìa rõ ràng không phải dùng để che mưa.
Cũng may hắn và Uyển Uyển đều có thể biến thành thân quỷ, như vậy sẽ không có bất kỳ vấn đề gì.
Chẳng qua Tôn Hỉ Anh và Nguyễn Dung Dung đều cảm thấy đặc biệt kinh ngạc.
Nhưng nghĩ đến đèn dẫn hồn, bọn họ dường như không thấy kỳ lạ nữa.
Hơn nữa, thần thông chớp mắt di chuyển qua ngàn dặm mới càng làm cho người ta líu lưỡi hơn.
Cho dù bọn họ đến Thân Thành, nhưng vẫn cách chỗ Cát Diệu Văn đi làm một đoạn.
Bởi vì không có vật gì đánh dấu, Uyển Uyển không thể trực tiếp nhảy tới, bọn họ chỉ có thể đi bộ tới.
Chẳng qua bay trong mưa rào, không thể không nói, nó cũng có một cảm giác khác lạ.
Bởi vì bây giờ bọn họ đều là thân quỷ, cho nên xuyên tường không hề e ngại.
Chẳng qua, chờ tới khi đi ngang qua một trung tâm thiếu nhi, Uyển Uyển không đi được.
Bởi vì trung tâm thiếu nhi này chủ yếu dùng màu xanh da trời và màu hồng nhạt, sân chơi là một biển bóng rất lớn, cầu trượt với kiểu dáng gì lạ, vòng quay ngựa gỗ đáng yêu vân vân đều thu hút sự chú ý của cô bé, làm cô bé không thể đi nổi.
Thân Thành không hổ danh là thành phố lớn, Hợp Châu cũng không có trung tâm thiếu nhi lớn, đồng thời còn có quy mô lớn như thế.
"Nếu không, chúng ta nghỉ một lát đã." Nguyễn Dung Dung chủ động đề nghị.
Tới lúc sắp gặp Cát Diệu Văn, cô ta trái lại hơi sợ hãi, dù sao cô ta đã khiến đối phương bị tổn thương quá sâu sắc.
"Cũng được, vậy chúng ta ở lại đây nghỉ ngơi một lát đi."
Vừa lúc có thể để cho Uyển Uyển ở đây chờ đùa một lúc. Hắn vốn định chờ hoàn thành tâm nguyện của Nguyễn Dung Dung xong, sẽ quay lại.
Uyển Uyển đương nhiên vô cùng vui vẻ, lao vào trong biển bóng đầy màu sắc.
Sau đó giống như một con chuột ủi đất, ở bên trong đẩy về phía trước, lại thò đầu ở một phía khác.
"Hi hi hi..."
Cô bé vui vẻ đến sắp phát điên rồi, quả nhiên ra ngoài làm việc với ông chủ cũng rất thú vị đấy.
Nguyễn Dung Dung ở bên cạnh vẫn cúi đầu, đầy vẻ trầm ngâm, cũng không biết đang nghĩ gì.
Mà Tôn Hỉ Anh lại ngơ ngác nhìn Uyển Uyển.
"Sao vậy?" Hà Tứ Hải ở bên cạnh hỏi.
"Em nhớ lúc em còn bé, khi đó ba em dẫn em đi tới khu vui chơi, em cũng giống như em ấy vậy..."
Tôn Hỉ Anh chìm trong trong hồi ức.
Bọn họ ở lại trung tâm giải trí tương đối lâu.
Chủ yếu là vì Nguyễn Dung Dung chìm trong áy náy, không thể thoát ra.
Chờ tới lúc bọn họ ra khỏi cửa thì trời đã sắp tối.
"Bây giờ tới công ty của anh ta, anh ta sẽ không nghỉ rồi chứ?" Hà Tứ Hải nhìn đồng hồ, không ngờ đã gần sáu giờ tối.
"Không đâu, bọn họ tan tầm tương đối muộn, hơn nữa hết giờ làm - có mấy lời cũng dễ nói hơn." Nguyễn Dung Dung nói.
Vì vậy mọi người đi tiếp về phía trước. Lúc này mưa cũng đã ngớt, không lớn như trước nữa.
Đúng lúc này, Nguyễn Dung Dung dừng lại.
"Sao vậy?"
"Người đó chính là anh ấy."
Nguyễn Dung Dung nhìn một người đàn ông đứng ở dưới mái hiên phía trước, nói.
Anh ấy đúng là Cát Diệu Văn, một người đàn ông rất dễ nhìn.
Anh ấy đại khái không mang ô, đang nhìn xung quanh, do dự không biết có nên xông ra hay không.
Nguyễn Dung Dung vừa định đi tới.
Lại thấy một cô gái buộc tóc đuôi ngựa từ trong đại sảnh phía sau Cát Diệu Văn đi ra.
------
Dịch: MBMH Translate